Trên đường trở về.
"Tiểu Cơ, Tiểu Cơ, vũ khí mà ta mua được có thể giao cho người khác dùng không?"
Lâm Bắc Thần không khỏi hỏi.
Độ giật của khẩu súng này quá lớn, hắn không thể chịu nổi.
Nhưng nếu đổi lại là Tiêu Bính Cam, người đã tiến vào cảnh giới Hoàng Kim Kiếm Cốt có lẽ sẽ tốt hơn rất nhiều.
Dù sao thì, cơ thể của hắn thực sự rất cứng rắn.
"Theo lý thuyết thì có thể."
Tiểu Cơ dùng giọng nói tràn đầy tình cảm, đáp: "Cần kết nối với điểm phát WIFI là được."
"Ồ?"
Lâm Bắc Thần sáng mắt lên. Thực sự có thể ư?
Vậy thì tốt quá rồi.
Tiêu Bính Cam, công cụ con người này, có thể tận tình mà lợi dụng.
Trước tiên là 98K, sau đó là hoả tiễn, sau đó thậm chí còn có thể là pháo máy Gatling...
Nam mô Gatling bồ tát, sáu đường ống lớn thanh tịnh, một giây ba nghìn sáu trăm vòng, đại từ đại bi độ thế nhân, quy y ngã Phật, lam hoả, cộc cộc!
Thật-vật lý độ hoá.
Khung cảnh đó, suy đi nghĩ lại vẫn cảm thấy quá đẹp.
Cứ nhất trí như vậy đi.
Sau này, Tiêu Bính Cam chính là một công cụ.
Lâm Bắc Thần tăng tốc quay trở lại Tiểu Tây sơn.
......
......
"A a a, chết rồi, đều chết cả rồi..."
Trong phòng, Trịnh Chấn Kiếm đôi mắt đỏ hoe, mắt đầy tơ máu, đứng ngồi không yên, cả người khiếp sợ đến cực điểm.
Đầu tiên là Tần Khứ Y, sau đó là Hạng Đại Long!
Đều bị Lâm Bắc Thần giết chết dưới sự bảo vệ nghiêm ngặt của quân đội Hải tộc. Đặc biệt là cái chết của Hạng Đại Long, hoàn toàn khiến Trịnh Chấn Kiếm hoảng sợ.
Lúc đó hắn và Hạng Đại Long ngồi gần nhau, trò chuyện rất vui vẻ với Quy Thiểm và các tướng lĩnh của Hải tộc, hắn nhớ rất rõ cảnh tượng lúc đó, một giây trước Hạng Đại Long vẫn còn trò chuyện cười đùa, một giây sau đầu hắn đột nhiên nổ tung mà không có dấu hiệu báo trước.
Não ấm trực tiếp bắn vào mặt hắn...
Sau đó tiếng ầm vang giống như tuyên cáo tử vong mới theo đó vang lên.
Hắn đã đến, hắn đã đến rồi!
Lâm Bắc Thần, hắn đã đến rồi.
Trong đầu của Trịnh Chấn Kiếm ngay lập tức hiện lên cái tên của Lâm Bắc Thần.
Sau đó, dưới cơn sợ hãi tột độ, hắn không chút do dự, lăn lộn như một con lừa, rồi chui xuống gầm bàn.
Cũng chính vào lúc đó, hắn nghe được xung quanh Hải Sư tửu lâu sớm đã có cao thủ của Hải tộc mai phục lũ lượt lao ra, Quy Thiểm và những người khác hét lớn, thân hình của Phi Sa thần tướng Hắc Lãng Vô Nhai nhảy vọt lên không trung...
Tất cả những điều này khiến Trịnh Chấn Kiếm đột nhiên tỉnh ngộ.
Thì ra yến tiệc này chẳng qua chỉ là một cái bẫy mà thôi.
Hắn và Hạng Đại Long đều là mồi nhử mà Hải tộc dùng để bắt Lâm Bắc Thần.
Cho dù bọn họ đều là tông sư võ đạo, cũng đã thề thốt trung thành, nhưng sinh tử của bọn họ trong mắt của Hải tộc vẫn không là gì cả.
"Không phải tộc ta, trái tim tất khác, Hải tộc cũng sẽ không coi ta là người mình." Sắc mặt của Trịnh Chấn Kiếm trở nên hung hãn.
"Ta không thể tiếp tục ở lại đây chờ chết, ta phải trốn..."
"Nhưng mà, ta trốn đến nơi nào đây?"
"Đế quốc Bắc Hải đã không có chỗ cho ta, vậy thì chỉ có..."
Nghĩ đến đây, trong mắt hắn loé lên một tia hung hãn và dứt khoát.
Có rồi.
Ta có thể đi nương nhờ bọn họ.
Yến tiệc kết thúc.
Người của sứ đoàn đế quốc Cực Quang trở về trạm dịch nghỉ ngơi.
"Có vẻ như con rất hứng thú với Lâm Bắc Thần."
Ngu Thân Vương nhìn ánh sáng rực rỡ loé lên trong mắt nữ nhi mình, trong lòng không khỏi có chút lo lắng.
Ông ta hiểu nữ nhi bảo bối này của mình.
Mỗi khi bắt gặp một ‘con mồi’ mà mình hứng thú, nàng sẽ không chút che đậy, trực tiếp biểu đạt ra ngoài, sau đó bắt đầu cuộc săn đuổi mà không chút do dự, giữa ‘chinh phục’ và ‘bị chinh phục’, tận hưởng cảm giác kích thích khiến người ta sợ hết hồn hết vía.
Nhưng mà cho đến nay, vai diễn của nữ nhi đều là một kẻ chinh phục.
Nàng đã chinh phục rất nhiều Thiên Kiêu của đế quốc Cực Quang.
Đến nỗi ở trong Tuyết Thuý thành của đế đô, nữ nhi của ông ta có biệt danh là Thợ săn thiên tài, cũng có rất nhiều người nhằm mục đích chinh phục nàng, nhưng cuối cùng không có ngoại lệ, đều thất bại.
Trong đó bao gồm mười ba con trai của Thân Vương.
Cũng bao gồm bốn vị hoàng tử.
Khả Nhi nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của phụ thân, nghiêng đầu cười nói.
"Phụ vương không cảm thấy đích tử của Chiến Thiên Hầu này là một cơ thể mâu thuẫn rất kỳ quái sao?"
Khi nàng nghiêng đầu nói chuyện, mái tóc dài mượt giống như hoàng kim xõa xuống, loé lên vi quang, nói: "Trước khi đến Vân Mộng thành, con đã từng xem qua một số thông tin tình báo về hắn, cũng có nhiều chỗ khó hiểu, quá thần kỳ, gần như không thật, nhưng cho đến ngày hôm nay nhìn thấy hắn, con đột nhiên mơ hồ cảm nhận được rằng những thông tin tình báo mô tả về hắn, có lẽ vẫn chưa đủ khoa trương.”
Lúc này hai cha con đều đã biết, thiếu niên anh tuấn tay chân luống cuống chèo thuyền trên hồ mà bọn họ nhìn thấy hôm nay chính là Lâm Bắc Thần ‘trong truyền thuyết’.
Ngu Thân Vương gật đầu tán thành.
Ông ta khen ngợi nói: "Quả thực, lúc đó ta chỉ cảm thấy thiếu niên kia có vẻ ngoài xuất chúng, quá đẹp trai, có lẽ xuất thân trong gia đình giàu có quyền quý, không ngờ lại chính là Lâm Bắc Thần, cách xa ngàn mét, giết chết một vị tông sư võ đạo, sau đó toàn thây rút lui, thủ đoạn kỳ diệu như vậy cho dù là phụ vương ta cũng không thể làm được."
Chủ yếu là khoảng cách quá xa.
"Có lẽ là nhờ vào một loại binh khí đặc biệt nào đó." Về điều này, Khả Nhi rất chắc chắn.
Nàng đưa ra lý giải của mình, nói: "Hắn là một Thần Quyến Giả đã hiển linh hai lần liên tiếp, được tất cả những người Bắc Hải tin thờ nữ thần Kiếm Chi Chủ Quân tin cậy, nắm giữ một số bí thuật đặc biệt, cũng không phải là chuyện lạ... "
Nói đến đây, trong đôi mắt xinh đẹp của thiếu nữ lại lóe lên vẻ điên cuồng, nói: “Phụ vương, người nói xem, nếu như đem một người như vậy trở về Tuyết Thuý thành, có phải là một thành tích huyền thoại chấn động không?"