Ngu Thân Vương sững sờ.
Ông ta theo bản năng nhìn về phía Khả Nhi.
Chỉ nhìn thấy trên khuôn mặt tâm cao khí ngạo của nữ nhi bảo bối cũng có biểu hiện kinh ngạc đến tột độ.
Vừa rồi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
"Thật là thất lễ, trên đảo xảy ra một chút chuyện, đã quấy rầy đến quý khách."
Hắc Lãng Vô Nhai đến nghênh đón sứ đoàn của đế quốc Cực Quang tại bến tàu của tân thành chủ đảo, trên mặt mang theo nụ cười, rất khách sáo, không có vẻ coi thường và khinh bỉ, trịch thượng như khi đối xử với Nhân tộc của Vân Mộng thành.
Đây không phải là hắn hiếp yếu sợ mạnh.
Mà là vì lợi ích của quân đội.
Mặc dù Hắc Lãng Vô Nhai có tính khí nóng nảy, căm thù Nhân tộc, nhưng không có nghĩa là hắn thực sự không có chút đầu óc.
Đối mặt với lợi ích quân sự của Vương Triều, hắn vẫn có thể trò chuyện vui vẻ với sứ đoàn của Nhân tộc, cho dù sau này xây xé và thôn tính đế quốc Bắc Hải, giữa đôi bên cũng có thể xuất hiện cục diện liên minh tan vỡ, nhưng ít nhất là lúc này, thái độ của Hắc Lãng Vô Nhai đối với sứ đoàn của đế quốc Cực Quang rất là thân thiện.
Lợi ích quyết định tất cả.
"Tại sao không thấy trưởng công chúa và Đinh thành chủ?"
Ngu Thân Vương bước xuống chiến hạm, liếc nhìn đội ngũ nghênh đón, không khỏi nhíu mày hỏi.
Thân là nhân vật đứng đầu trong sứ đoàn của đế quốc Cực Quang, Ngu Thân Vương cũng là một nhân vật nặng ký trong đế quốc, được Vĩnh Dạ hoàng đế của đế quốc Cực Quang ưu ái, đồng thời bản thân hắn cũng là một vị đại tông sư võ đạo, thực lực thâm sâu khó lường.
Với thân phận và địa vị của ông ta, đáng lẽ phải là Tây Hải Đình công chúa đích thân tới nghênh đón, như vậy mới được coi là bình đẳng.
"Trưởng công chúa sức khỏe không tốt, đang trong quá trình trị liệu, không thể đi tiếp khách."
Hắc Lãng Vô Nhai cười nói: "Có chuyện gì cứ nói chuyện với ta, kết quả đều như nhau cả thôi... Ha ha, bổn tướng quân đã chuẩn bị yến tiệc trong phủ tướng quân rồi, thân vương điện hạ, mời."
"Ồ?"
Ngu Thân Vương liếc nhìn nhân vật cường đại nổi danh trong Hải tộc này, trong lòng khẽ động, gật đầu nói: "Cũng được, mời."
Chiếc xe ngựa Hải Mã lao nhanh về phía phủ tướng quân.
"Vô Nhai tướng quân, đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Khả Nhi lúc này đã thay một bộ trang phục cung đình lộng lẫy màu vàng nhạt, ngọt ngào đáng yêu giống như một con búp bê ngây thơ, tò mò hỏi: "Vừa rồi đi trên đường, ta nghe thấy một tiếng động lớn, còn có người hét lớn bắt thích khách."
Hắc Lãng Vô Nhai khẽ mỉm cười, nói: "Là Thần Quyến Giả của Vân Mộng thành, Lâm Bắc Thần, lợi dụng bí thuật đã ám sát một vị tông sư võ đạo tuyên thề dốc sức cho Hải tộc miện hạ ở trên đảo, nhất thời không làm gì được, lại chưa thể bắt được hắn.”
Chuyện này nói ra thì có hơi mất mặt.
Nhưng không nói ra, sớm muộn gì đế quốc Cực Quang cũng sẽ điều tra ra.
Chi bằng trung thực một chút.
Hơn nữa sau khi nhìn thấy thủ đoạn của Lâm Bắc Thần, đánh giá của Hắc Lãng Vô Nhai đối với Lâm Bắc Thần đã tăng cao, phải gánh chịu tổn thất ở trước mặt đối thủ như vậy, cũng không có gì khó mở miệng.
"Lâm Bắc Thần?"
Trong đôi mắt sáng như sao của Khả Nhi loé lên một chút tò mò: "Ta đã từng nghe nói qua về người này, nghe đồn hắn chính là con trai của Chiến Thiên Hầu, Thần Quyến Giả lãng tử quay đầu, tại sao hắn vẫn còn nán lại Vân Mộng thành chứ?"
Hắc Lãng Vô Nhai gật đầu, nói: "Chính là người này, cũng có một chút dũng cảm, mưu đồ lật ngược tình thế, chống đỡ toà nhà sắp sụp đổ. Thân Vương điện hạ tới thật đúng lúc, hôm kia sẽ có năm trận đại chiến..."
Hắn đem chuyện hẹn chiến giữa hai tộc kể ra một lượt.
Khả Nhi nghe vậy, đôi mắt liền sáng lên.
Biểu cảm đó giống hệt như khi nàng hai tuổi, có được cung tên đặc chế của riêng mình.
Ngu Thân Vương vừa nhìn qua liền biết rằng nữ nhi mình đã có hứng thú.
Ông ta khẽ mỉm cười, nói: "Ồ, vậy mà lại gặp phải chuyện lớn như vậy, không biết tới lúc đó, bổn vương có phúc được đến xem trận chiến không?"
Hắc Lãng Vô Nhai nói: "Nếu như Thân Vương điện hạ có hứng thú, đương nhiên có thể."
Một lúc sau.
Tướng quân phủ đã ở ngay trước mắt.
......
......
"Con—mẹ—nó"
Lâm Bắc Thần người đầy bụi đất từ dưới đất chui ra.
Hắn cảm thấy cánh tay trái và vai trái đều sắp không còn của mình nữa rồi. Không hổ là súng trường bắn tỉa 98K ma cải nặng 4.000 kg.
Độ giật cũng rất lớn.
Chỉ là một phát súng, chiếc thuyền nhỏ dưới chân hắn đã bị nổ tung.
Còn cả người hắn thì bị giật mạnh bay ra ngoài hơn 60 mét, đập mạnh vào bờ, khoảnh khắc lúc đó, hắn thậm chí còn chưa kịp thi triển độn thổ thì đã bị hất xuống mặt đất.
May mà hắn không bị đánh ngất.
Nếu không thì đã tạo ra một trò hề lớn rồi. Chắc chắn sẽ bị Hải tộc bắt sống.
"Độ giật của 98K đã khủng khiếp như vậy, vậy độ giật của hoả tiễn kiểu 69, chẳng phải sẽ khiến ta chấn động vãi cả shit ra sao?"
Lâm Bắc Thần vừa xoa vai, vừa suy nghĩ lại mà phát sợ.
May mà hôm nay hắn bắn súng chứ không phải bắn pháo.
Một trăm cân Huyền thạch có thể đạt đến ‘nhất Thần chi lực’.
Nói cách khác, một phát súng 98K sẽ tốn một trăm cân Huyền thạch.
Còn hoả tiễn kiểu 69, một phát bắn cần có ‘năm Thần chi lực’-năng lượng của 500 cân Huyền thạch.
Phí tiền.
Tới lúc đó có thể chơi miễn phí thì tốt quá.
Lâm Bắc Thần nghỉ ngơi một lúc, lại vác theo 98K đi dạo một vòng dọc theo bờ hồ, nhưng cũng không tìm thấy cơ hội để nổ súng.
Cuối cùng, tên nội gián còn lại là Trịnh Chấn Kiếm đã biến mất không thấy đâu.
Còn lực lượng phòng bị của Hải tộc trên hồ và trên bờ cũng trở nên nghiêm ngặt, rõ ràng là đã bị phát súng trước đó doạ cho sợ hãi, hơn nữa để nghênh đón sứ đoàn của đế quốc Cực Quang, binh sĩ tuần tra đã tăng lên.
Lâm Bắc Thần do dự một lúc, sau đó quay người rời đi.