"Hả?"
Lâm Bắc Thần có hơi kinh ngạc.
Đây là chiến hạm của đế quốc Cực Quang.
Kẻ thù truyền kiếp của đế quốc Bắc Hải, từ trước đến nay không ngừng phát động chiến tranh, sao có thể lái chiến hạm đến nơi này?
Hắn quan sát một cách cẩn thận.
Rất nhanh chóng đã xác định rằng hạm đội này không phải là đến để tác chiến. Mà tương tự như sứ đoàn?
Bởi vì hai bên hạm đội đều có chiến hạm của Hải tộc và thủy thú hộ thuyền.
Ba tiếng còi hiệu vừa rồi chính là tín hiệu do chiến hạm của Hải tộc phát ra, dùng để 'dọn đường'. Các thuyền đánh cá xung quanh ngay lập tức lần lượt rút lui, từ xa đã vội vàng né tránh, sợ xui xẻo lại đụng phải đại nhân vật, tới lúc đó có thể sẽ bị ném xuống đáy biển cho cá ăn.
Lâm Bắc Thần cũng vội vàng chèo thuyền, muốn tránh né.
Ai mà biết rằng cho tới nay đường nhân sinh treo hack của hắn mặc dù là ‘chèo thuyền không cần mái chèo toàn nhờ vào sóng’, nhưng khi thực sự bắt đầu chèo thuyền, lại tay chân luống cuống, tốc độ cực kỳ chậm chạp, trông vô cùng nhếch nhác...
Cảnh tượng này rơi vào trong tầm mắt của một đại nhân vật trên tàu chiến chỉ huy.
......
......
Khả Nhi là tiểu nữ nhi được thương yêu nhất của Ngu Thân Vương của đế quốc Cực Quang.
Năm nay mười bốn tuổi.
Mái tóc dài màu vàng óng, làn da trắng nõn giống như sữa bò, đường nét thanh tú giống như tác phẩm hoàn mỹ của nghệ nhân điêu khắc nổi danh nhất đế quốc Cực Quang. Tư thái chỉ thuộc về độ tuổi thiếu nữ, rõ ràng càng trổ mã hơn so với những người đồng lứa, trước lồi sau cong, vòng eo mềm mại và tinh tế.
Toàn thân của thiếu nữ từ trên xuống dưới lộ ra một mị lực chói mắt như mặt trời.
Sự ưu tú của nàng không chỉ dừng lại ở vẻ ngoài.
Mà còn ở bên trong.
Tư chất vượt trội, trời sinh thiên phú pháp sư hệ thổ và hệ mộc, thiên bẩm thông minh, am hiểu lịch sử, mưu lược kinh người...
Những điều này đã khiến cho thiếu nữ mười bốn tuổi này trở thành sự tồn tại cực kỳ chói mắt ở đế đô Tuyết Thuý thành của đế quốc Cực Quang.
Không chỉ nhận được sự sủng ái của phụ thân mà ngay cả hoàng đế của đế quốc Cực Quang đương thời cũng nhiều lần khen ngợi.
Lần này đế quốc Cực Quang và Hải tộc kết liên minh, sự việc trọng đại.
Khả Nhi có thể được đi cùng.
Nhìn bề ngoài là dựa vào Ngu Thân Vương lão luyện thành thục.
Trên thực tế, rất nhiều chuyện trong sứ đoàn đều do thiếu nữ mười bốn tuổi này chỉ huy và điều khiển.
Ngồi trên boong thuyền, Khả Nhi thân mặc quân phục đặc chế của Hải quân, dáng vẻ hiên ngang, hoàn hảo giống như một tinh linh của Thần giới lưu lạc xuống phàm gian.
Suốt quãng đường du hành trên biển khiến nàng cảm thấy nhàm chán.
Cuối cùng đã đến được địa giới của Vân Mộng thành, nhìn thấy non sông gấm vóc, tâm trạng của nàng đã tốt lên rất nhiều.
Lúc này, ánh mắt của Khả Nhi đang nhìn về phía mặt hồ cách đó không xa.
Nàng nhìn thấy một thiếu niên đánh cá tay chân luống cuống, đang liều mạng chèo thuyền, dáng vẻ cực kỳ nhếch nhác, dường như bởi vì kinh sợ mà khuôn mặt cũng có chút biến dạng...
"Thật là một con trùng đáng thương." Khả Nhi không khỏi nói.
"Ồ?"
Ngô Thân Vương thuận theo ánh mắt của nữ nhi, liếc sang một cái, nhìn thấy dáng vẻ liều mạng chèo thuyền của thiếu niên kia, không khỏi động lòng, nói: "Lại là một anh chàng đẹp trai..."
Trong số các quý tộc của đế quốc Cực Quang, có một phong trào nam sắc.
Tuổi tác của thiếu niên này trông có vẻ không lớn, da mịn thịt mềm, đặc biệt là khuôn mặt như Quan Ngọc, có một vẻ đẹp trai hiếm có, nếu như mang về, chắc chắn sẽ khiến cho các quý tộc thích nam sắc kia chạy theo như vịt, cũng coi như là đầu cơ kiếm lợi.
"Hắn và nữ nhi con cũng trạc tuổi nhau, đang ở độ tuổi hăng hái, nhìn dáng vẻ của hắn, e rằng đã từng sống trong cuộc sống xa hoa. Đáng tiếc, một chiêu phá thành, gia viên bị dị tộc thống trị, cũng chỉ có thể bị giáng thành ngư dân, hơn nữa kỹ xảo dường như không thành thạo ... "
Ngu Thân Vương nói đến đây, không khỏi lắc đầu: "Đáng tiếc."
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Khả Nhi lộ ra một tia giễu cợt.
Mái tóc dài vàng óng của nàng vừa dày vừa óng ả, phản chiếu ánh vàng rực rỡ dưới ánh mặt trời.
Nàng khinh thường nói: "Đáng tiếc? Vừa nhìn qua đã có thể biết được trước kia là một công tử ăn chơi trác táng. Khi Hải tộc công thành, không liều chết bảo vệ thành, hiện tại cũng chỉ xứng sống dưới sự thống trị của dị tộc, vùng vẫy cầu sinh... nam nhân không có dũng khí như vậy, không xứng sống trên thế giới này."
Ngu Thân Vương mỉm cười, không đáp lời.
Ông ta biết rằng nữ nhi này của mình nổi tiếng là kiên cường mạnh mẽ.
Nàng đã từng đích thân ra chiến trường.
Đã từng chính tay giết kẻ thù, cũng đã từng chiến đấu với Ma thú.
Nàng khinh bỉ nhất là những quý tộc ngu dốt, chơi bời lêu lổng, ăn chơi trác táng, cũng khịt mũi coi thường loại nam nhân không có dũng khí chiến đấu kia.
Thiếu nữ nhìn thiếu niên đánh cá kia, cuối cùng cũng chèo đến khu vực an toàn, sững sờ đứng trên mũi thuyền với dáng vẻ nghĩ lại mà phát sợ, đôi tay làm ra một động tác kỳ quái như thể đang cầu nguyện điều gì đó. Sự khinh thường trong mắt nàng trở nên nồng đậm hơn.
"Nếu như hắn có chút xíu tâm huyết, cũng nên chết trong trận chiến bảo vệ thành, chứ không phải như bây giờ, giống như một con chó chấp nhận sự thống trị của Hải tộc, kiếm ăn trên mặt hồ này..."
Khả Nhi nói.
Nhưng lời còn chưa dứt--
Pằng!
Có một tiếng sét đinh tai nhức óc, đột nhiên vang lên.
Cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ nhìn thấy chiếc thuyền đánh cá dưới chân thiếu niên bỗng nhiên nổ tung thành gỗ vụn bay tán loạn.
Còn cả người hắn lại ở trong một tư thế kỳ lạ, bay về phía sau giống như tia chớp, ầm một tiếng, đập mạnh vào bờ cách đó ngoài trăm mét, ở trên mặt đất, trực tiếp đập ra một cái hố lõm hình chữ ‘太’ sâu không thấy đáy, biến mất không thấy tăm hơi!
Ngay sau đó, có một vụ náo động trong Thành Chủ phủ ở đảo trong hồ. "Có thích khách, mau bắt thích khách."
"Hạng Đại Long đã chết rồi ..."
"Âm thanh từ trên mặt biển truyền đến..."
Trên quảng trường vang lên một trận náo động.
Sau đó thân hình của Hắc Sa thần tướng Hắc Lãng Vô Nhai, bay lên trời, giống như một vị thần điên cuồng giận dữ, đứng sừng sững trong hư không, ánh mắt màu xanh giống như hạt xạ tuyến quét qua tứ phía, cuối cùng rơi xuống chỗ lõm hình chữ '太' trên bờ biển...
Khí tức mạnh mẽ của Thần Chiến Tướng, bành trướng hư không, nghiền áp tứ phía.