Thành Chủ phủ mới.
Trịnh Chấn Kiếm và Hạng Đại Long trải qua hai ngày nơm nớp lo sợ, trái tim cuối cùng đã đặt lại vào ngực.
"Ha ha, hai vị, trước đó ta đã nói rồi, tên phá gia chi tử kia chẳng qua chỉ là nói một lời tàn nhẫn mà thôi, tuyệt đối không dám đến Tân Thành Chủ phủ hành thích, bây giờ đã tin chưa?"
Quy mưu sĩ Quy Thiểm cười híp mắt nói.
"Quy đại nhân nói đúng."
"Ha ha, vẫn là Quy đại nhân nhìn rõ lòng người, mắt sáng như đuốc."
Hai người vội vàng hùa theo cười nói.
Quy Thiểm này xuất thân từ một đại tộc trong hàng trăm chủng tộc trên đại dương, huyết mạch cực cao, cũng là một trong những mưu sĩ phụ tá đáng tin cậy nhất bên cạnh Hắc Lãng Vô Nhai, thân phận địa vị cực cao, cho nên Trịnh Chấn Kiếm và Hạng Đại Long đương nhiên là phải nịnh nọt, không dám có chút lơ là.
Quy Thiểm vuốt râu, nhiệt tình cười nói: "Hai người các ngươi trung thành tuyệt đối, dốc sức cho tướng quân, chính là tấm gương trong thuận dân của Nhân tộc. Ha ha, thực lực cũng không tồi. Sau này chắc hẳn sẽ có sự phát triển tốt. Hôm nay vừa hay thân cận một chút, Quy mỗ ở Hải Sư tửu lâu bên ngoài Thành Chủ phủ đã đặt một phòng riêng, mời hai vị thưởng thức hải sản, vui lòng đến dự, thế nào?"
Cả hai người đều sửng sốt.
Hải tộc mời Nhân tộc đi ăn hải sản?
Chuyện này có chút kỳ dị.
"Cái này... cũng được."
"Quy đại nhân đã có lòng tốt, từ chối thì bất kính rồi."
Hai người vừa nghe thấy Quy Thiểm đánh giá cao bọn họ như vậy, không khỏi vui mừng khôn xiết, không nghi ngờ gì cả, lập tức đồng ý.
Một nhóm người rời khỏi phủ tướng quân. Trong viện.
"Tướng quân, Quy đại nhân đã đưa hai tên phản đồ của Nhân tộc đến Hải Sư tửu lâu dự tiệc rồi. Theo dặn dò của ngài, một số tướng lĩnh trong quân đội cũng sẽ được mời đến đó với danh nghĩa chúc mừng...tin rằng vào lúc này, tin tức đã lan truyền rồi."
Trưởng thị vệ báo cáo.
Hắc Lãng Vô Nhai ở phía sau đại án, trên mặt nở ra một nụ cười.
"Một ngày cuối cùng, ta đã cho hắn cơ hội rồi. Tiếp theo phải xem tên ăn chơi trác táng này thực sự có dám đến ám sát lần nữa hay không? Ha ha, nếu như dám tới, nhất định khiến cho hắn có tới mà không có về, cũng bớt rất nhiều chuyện cho ta.”
Hắn cười nói.
"Chúng ta đều là tay súng thiện xạ, mỗi một viên đạn, tiêu diệt một kẻ thù, chúng ta đều là phi hành quân, dù là núi kia cao, nước lại sâu ..."
Lâm Bắc Thần ngâm nga ‘bài ca đội du kích’, đi tới bên ngoài đảo trong hồ của tân Thành Chủ phủ.
Nói đảo trong hồ, thực ra nó càng giống như một tiểu thành được bao quanh bởi sông hộ thành thì đúng hơn.
Tầm bắn hữu hiệu của 98K là 5000 mét.
Còn khoảng cách từ bên hồ đến đảo là 1000 mét.
Cho nên, chỉ cần chọn được vị trí tốt thì có thể trực tiếp đứng bên bờ bắn lén.
Một phát nhập hồn.
Đương nhiên, tiền đề là hai tên chó phản bội kia không co đầu rụt cổ ở trung tâm hòn đảo của thành mới.
Lâm Bắc Thần đã bước vào địa điểm.
Trong Hải tộc sớm đã có tin tức truyền ra, nói Quy mưu sư Quy Thiểm cùng với một số tướng lĩnh trong quân đội đang tổ chức yến tiệc chiêu đãi hai đồ chó Trịnh Chấn Kiếm và Hạng Đại Long ở Hải Sư tửu lâu.
Mà vị trí của Hải Sư tửu lâu...
Chậc chậc chậc.
Vừa hay trong phạm vi tầm bắn của 98K.
"Diêm Vương bảo ngươi canh ba chết, tuyệt đối khống thể giữ đến canh năm, ha ha..."
Lâm Bắc Thần không hổ là một thiếu niên đẹp trai trí dũng song toàn, trù tính sẵn, đã thuê một chiếc thuyền nhỏ, tuỳ tiện mặc bộ đồ đánh cá rách rưới, hoá trang thành dáng vẻ của thiếu niên đánh cá rồi chèo thuyền đi trên mặt hồ.
Hải tộc không cấm đánh bắt cá.
Trong Vân Mộng thành vẫn có ngư dân đánh cá ở trên mặt hồ.
Nhưng mà phải đóng thuế.
Thuế nặng.
Lâm Bắc Thần lẻn vào đó, thật giả lẫn lộn.
Hắn lợi dụng kính phóng đại của 98K, bắt đầu điều chỉnh góc.
Dù sao thì cũng chỉ có một mình hắn có thể nhìn thấy vũ khí mua được trong Tabao, cũng không cần lo lắng hạm đội tuần tra trên mặt hồ phát hiện ra kỳ quái.
Chớp mắt đã tìm thấy một góc cách biển khoảng 100m, khoảng cách vừa tầm, khi mở kính phóng đại ra thì có thể nhìn thấy rõ bóng người trong Hải Sư tửu lâu, xuyên qua cửa sổ, có thể bắt gặp hình bóng của Trịnh Chấn Kiếm.
"Đồ chó, tiếp nhận phán xử đi."
Lâm Bắc Thần thông qua kính phóng đại mà nhắm.
Hồng tâm nhắm chuẩn vào đầu của Trịnh Chấn Kiếm.
Nhưng chính vào lúc mà hắn chuẩn bị bắn--
Bùm bùm bùm!
Ba tiếng kèn hiệu đinh tai nhức óc vang lên trên mặt hồ, rung chuyển tạo ra những gợn sóng lăn tăn trên mặt hồ.
Trái tim của Lâm Bắc Thần liền run lên, bắt đầu điều chỉnh góc độ.
May mắn thay ngay lúc đó, hắn không bóp cò.
Nếu không, ‘Nhất thần chi lực’ của súng đã bị lãng phí một cách vô ích rồi.
"Cái thứ đồ chơi thất đức nào, giữa ban ngày ban mặt lại bắn pháo trên mặt hồ?”
Hắn vừa kinh vừa sợ, nhìn về hướng của tiếng pháo truyền đến.
Vừa nhìn qua lại ngay lập tức choáng váng.
Bởi vì cách đó khoảng năm trăm mét, một hạm đội Nhân tộc bao gồm mười chiến hạm cấp Thái Kim đang rẽ sóng, nhanh chóng lao tới.
Dưới ánh mặt trời, cờ hạm phản chiếu ánh sáng kim loại lạnh lùng. Trên cột chính ở trung tâm, treo một lá cờ lớn màu đỏ rực.
Cờ bay phất phới.
Tạo hình của mặt cờ chính là một cụm ba mũi tên lông vũ xếp chồng lên nhau, lông của các mũi tên hướng ra ngoài, bay phất phới theo lá cờ, như thể sắp bắn ra ngoài không trung, uy vũ bất phàm, toát ra một loại uy thế sát phạt.