"Lão Lưu, ông...phát điên cái gì vậy?"
Sở Ngân lo lắng, túm lấy ông ta, nói: "Ông đến cả ta cũng không đánh lại, không được, ông đừng ngồi không ăn bám, phá hỏng đại sự của Vân Mộng thành chúng ta, ông lui xuống để ta đi.”
Thoạt nhìn có vẻ coi thường.
Nhưng thực ra là quan tâm.
Suy cho cùng, một khi xuất trận thì sống chết khó lường.
Phan Nguy Mẫn nhìn Lâm Bắc Thần.
Lâm Bắc Thần không nói gì.
"Ha ha, Lão Sở, ông e là đã quên một chuyện, chỉ cần có Huyền thạch cung ứng đầy đủ, chiến lực của Huyền Văn trận sư có thể nghiền áp cường giả cùng cấp."
Lưu Khải Hải cười nói với Sở Ngân: "Ông thật sự cho rằng ta không thể đánh bại ông ư. Ta là sợ lãng phí Huyền thạch của Lâm Bắc Thần, bằng không thì...he he."
Sở Ngân không khỏi giật mình.
Lưu Khải Hải có sở trường tu luyện Huyền Văn trận pháp. Ông ta biết điều này.
Tuy nhiên, tài nguyên của học viện Sơ Cấp Số 3 có hạn, trong tay của Lưu Khải Hải đương nhiên cũng không giàu có, cho nên rất hiếm khi ông ta thi triển tu vi của Huyền Văn trận pháp, khi mấy người luyện đấu, đa phần là dùng thực lực của bản thân để đối kháng.
Chẳng lẽ tên này lại còn giấu nghề sao?
Ông ta lại nhìn Lâm Bắc Thần.
Người sau gật đầu mà không giải thích quá nhiều, nói: "Xuất phát thôi."
Sau đó, đám đông tụ tập thành biển người đông nghìn nghịt, xuất phát từ học viện Sơ Cấp Số 3, băng qua các con phố và cầu cống, đi về phía Thành Chủ phủ mới.
Dọc đường đi, tất cả mọi người đều không nói gì.
Im lặng là Vân Mộng thành của hôm nay.
Khi còn cách Thành Chủ phủ mới khoảng ba km, dọc đường đã có bóng dáng của quân đội Hải tộc, ba bước một trạm, năm bước một đồn, phòng bị rất nghiêm ngặt.
Đi tuốt ở đằng trước chắc chắn là đám người Lâm Bắc Thần.
Đái Tử Thuần ôm một bé gái trông chỉ khoảng ba tuổi trên tay, tay phải dắt theo một vị thiếu phụ với vẻ mặt dịu dàng đi bên cạnh Lâm Bắc Thần.
Đứa trẻ đôi tay ôm chặt lấy cổ cha mình.
Thiếu phụ với khuôn mặt xinh đẹp, dáng người yểu điệu, đôi mắt có hơi đỏ nhưng vẫn kìm nén không nói một lời, chỉ lặng lẽ đi theo bên cạnh trượng phu.
Còn một bên khác, Lưu Khải Hải là một lão côn đồ, không nói một lời, vẻ mặt bận tối mắt vẫn thong dong, dường như đang nghỉ ngơi dưỡng sức.
Chỉ có Tiêu Bính Cam, hoa phong hoàn toàn khác.
Tên mập trắng trẻo này tay trái một con gà, tay phải một con vịt. Đương nhiên đều đã được nấu chín.
Đang ăn liên tục như một con hổ đói.
Miệng đầy dầu mỡ.
Giống như ma đói đầu thai, lại muốn ăn cho bể bụng mà chết một lần nữa.
Cuối cùng, tất cả mọi người đều đã thông qua cầu treo Giao cốt, đi đến quảng trường ở lối vào của Thành Chủ phủ mới.
Ở trung tâm của quảng trường, một võ đài cực lớn sớm đã được xây dựng hoàn tất.
Thoạt nhìn, võ đài này giống như một tảng đá ngầm khổng lồ được đặt ở chính giữa của quảng trường, sau đó lại bị một bậc đại thần thông dùng một kiếm chặn ngang chặt đứt, để lại phần dưới mặt cắt ngang làm nơi giao chiến.
Xung quanh võ đài có hàng trăm pháp thuật của Hải tộc gia trì.
Có thể tận lực chống lại đại tông sư võ đạo.
Lăng Thái Hư, Lưu Khải Hải và mười mấy Trận Văn sư của Nhân tộc, kiểm tra xung quanh võ đài một vòng, cuối cùng mới xác định rằng không có vấn đề gì, quay lại gật đầu khẳng định với Lâm Bắc Thần.
Lúc này, tất cả các tầng lớp cao cấp của Hải tộc cũng đã xuất hiện.
Ngay cả trưởng công chúa cả, người tự nhận với bên ngoài là cơ thể không khỏe, cũng xuất hiện trong chiếc kiệu sang trọng đó.
Chỉ có điều, vẫn là rèm hải châu che mặt.
Giữa những gợn sóng mơ hồ dao động, che phủ khuôn mặt và thân hình.
Hắc Lãng Vô Nhai dẫn theo người của sứ đoàn đế quốc Cực Quang cũng đã xuất hiện.
Ngu Thân Vương bên cạnh, thân mặc quân trang, đứng kế là quận chúa Khả Nhi, trang điểm giống như một con búp bê ngây thơ vô hại, nheo mắt tò mò nhìn quần chúng của Vân Mộng thành.
Chính xác mà nói, là đang nhìn Lâm Bắc Thần.
Ánh mắt của nàng giống như keo 505, dính chặt vào người Lâm Bắc Thần.
"Ngươi nhìn cái gì?"
Lâm Bắc Thần cảm nhận được ánh mắt của thiếu nữ, lập tức hung hăng trừng mắt liếc nàng một cái, nói: "Lão nữ nhân Cực Quang xấu xí, thu ánh mắt háo sắc kia của ngươi lại đi, chưa từng thấy qua soái ca sao?"
Khóe miệng Ngu Thân Vương cong lên.
Ông ta suýt chút nữa bật cười thành tiếng.
Ha ha ha, không ngờ rằng nữ nhi tâm cao khí ngạo của mình, có một ngày lại bị người cùng trang lứa gọi là 'Lão nữ nhân Cực Quang xấu xí'.
Câu này nếu như truyền đến đế đô Tuyết Thuý Thành, e rằng có thể sẽ khiến một nhóm người cười chết, khiến một nhóm người tức chết mất.
"Hì hì, đại ca ca, ngươi thật đẹp trai... chỉ là hung dữ quá."
Khả Nhi giống như là một thiếu nữ ngây ngốc thiếu kinh nghiệm sống, đáp lại lời lẽ cay nghiệt của Lâm Bắc Thần, không những không tức giận mà ngược lại còn có chút ngượng ngùng đỏ mặt nói.
Bình thường mà nói, khi gặp phải một thiếu nữ xinh đẹp như búp bê, trong khi còn được họ khen ngợi, ngay cả một trực nam sắt thép, chỉ cần EQ không bị nổ tung, thái độ đều sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Nhưng Lâm đại thiếu lại trừng mắt, nói: "Vậy thì sao chứ? Đừng nằm mơ nữa, ta đã được định sẵn là nam thần mà cả đời này ngươi cũng không bao giờ có được."
Ngu Thần Vương sững sờ.
"Tiện chủng hỗn xược."
"Nô lệ vong quốc của Bắc Hải, to gan."
Những thị vệ của đế quốc Cực Quang ở bên cạnh lập tức giận dữ hét lên.
Rất nhiều người trong số bọn họ đều là những fan hâm mộ trung thành của quận chúa Khả Nhi, sao có thể cho phép những kẻ hỗn xược dùng lời lẽ như vậy để nhục mạ quận chúa nhà mình trong trường hợp này được chứ?
"Không phục à?"
Lâm Bắc Thần trực tiếp ngoắc tay, nói: "Ngươi qua đây."
Một thị vệ trẻ tuổi của sứ đoàn ở bên cạnh cũng không nhịn được nữa, quỳ một chân xuống nói: "Vương gia, quận chúa, xin để thuộc hạ ra tay, dạy dỗ con chó Bắc Hải hèn mọn vô lễ này một bài học."
Ngu Thân Vương cau mày, vừa định nói...