Kiếm Tiên Ở Đây (Bản Dịch Full)

Chương 797 - Chương 797: Ngươi Có Biết Mình Đã Làm Cái Gì Không?

Chương 797: Ngươi có biết mình đã làm cái gì không?

"Được rồi, nhưng mà, ngươi chỉ cần dạy dỗ đại ca ca này một chút, thể hiện phong thái võ sĩ của đế quốc Cực Quang chúng ta, không được giết chết hắn, cho hắn biết sự lợi hại là được rồi."

Quận chúa Khả Nhi giòn dã nói.

Nói xong, nàng còn cố ý liếc nhìn Lâm Bắc Thần một cái, giả nhăn mặt làm trò hề, thè cái lưỡi nhỏ nhắn hồng nhuận ra, nói: "Tiểu ca ca, ngươi thảm rồi, thị vệ của ta rất lợi hại. Bây giờ hắn đang tìm ngươi gây rắc rối đấy."

A hahaha.

Lâm Bắc Thần bật cười ngay tại chỗ.

Tiểu trà xanh nhà ngươi.

Không biết kiếp trước ca đây là anh hùng bàn phím trên Internet, chính là người giám định kỹ nữ cấp mười sao?

Cho dù ngươi có là tiểu thợ săn, cũng làm sao có thể qua nổi hồ ly như ta chứ?

"Ngươi, tiện chủng Bắc Hải, lên đây chịu chết đi."

Thị vệ trẻ tuổi của sứ đoàn, thân hình loé lên, đã nhảy vọt lên võ đài, với vẻ mặt giễu cợt, vô cùng tự tin giơ tay chỉ vào mũi Lâm Bắc Thần để khiêu chiến.

Nói xong mới chợt nhớ tới quận chúa đã nói không được giết người, lại nói thêm một câu: "Quỳ xuống cầu xin tha mạng, ta có thể tha chết cho ngươi."

"Không đấy."

Lâm Bắc Thần nói: "Ngươi chỉ là một vai phụ, ta không tính toán với ngươi, đi xuống đi, đại chiến võ đài hôm nay, nhân vật chính không phải ngươi."

"Ha ha ha ha......"

Thị vệ trẻ tuổi cười lạnh, tràn đầy ác ý và giễu cợt: "Quả nhiên là con chó vô dụng của đế quốc Bắc Hải. Gan nhỏ như chuột. Chẳng trách đế quốc Bắc Hải bây giờ nước non tan rã. Các ngươi quả thực thích hợp làm vương quốc nô lệ hơn, nam nhân bị giết, nữ nhân bị hiếp, đó là số mệnh của các ngươi.”

Lời chế giễu đến từ một người trẻ tuổi của đất nước kẻ thù ngay lập tức khiến cho những người dân trầm mặc của Vân Mộng thành ngay lập tức chìm trong cơn phẫn nộ to lớn.

Từng khuôn mặt đỏ bừng lên.

Lỗ mũi phun ra khí trắng.

"Ta vốn dĩ không muốn tính toán với một vai phụ như ngươi."

Lâm Bắc Thần mỉm cười bất lực, nói: "Ngươi đã muốn tìm chết, vậy thì hãy dùng máu của ngươi để tế cờ cho trận chiến ngày hôm nay đi."

Nói xong, Tuyết Vực Chi Ưng không ai nhìn thấy đã xuất hiện trong tay hắn.

Bởi vì đã có Huyền thạch bổ sung năng lượng, cho nên Lâm Bắc Thần không phải lo lắng về việc bị vắt khô, có thể tùy ý bắn súng.

Pằng!

Viên đạn ẩn chứa 1/5 ‘Nhất Thần Chi Lực’, ngay lập tức xuyên qua mi tâm thị vệ trẻ tuổi của sứ đoàn đế quốc Cực Quang.

Thân hình của người trẻ tuổi ngửa mặt lên trời rồi ngã xuống. Máu tươi nhuộm đỏ võ đài.

"Đừng trách ta."

Sau khi Lâm Bắc Thần bắn súng, chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái: “Ngay cả gió cũng ghen tị với khuôn mặt đẹp trai của ta, còn ngươi chỉ là một nhân vật quần chúng mà tiểu trà xanh kia tung ra để thu hút sự chú ý của ta, lại cứ khăng khăng nói những điều không nên nói...hứa với ta, kiếp sau đừng làm liếm cẩu nữa."

Hắn lải nhải nói nhiều như vậy, đám người của sứ đoàn đế quốc Cực Quang bên kia mới như bừng tỉnh từ giấc mộng.

Ngu Thân Vương đột nhiên đứng lên.

Bị người ta giết chết một thành viên trong sứ đoàn, điều này là một sự khiêu khích và sỉ nhục đối với đế quốc Cực Quang.

"Lâm Bắc Thần, ngươi có biết mình đã làm cái gì không?"

Trong mắt Ngu Thân Vương loé lên sát ý.

Ông ta đang cân nhắc có nên nhân cơ hội này nổi trận lôi đình ra tay, trực tiếp giết chết thiếu niên này ngay tại chỗ để ngăn chặn tâm tư nguy hiểm của nữ nhi mình hay không?

"Ôi, ta nói, ngươi có thể đừng cưỡng chế cướp cảnh phim được không?"

Lâm Bắc Thần dùng ngón giữa xoa xoa mi tâm, khá cạn lời nói: "Cao trào của hôm nay là năm trận đại chiến Vân Hải, chứ không phải là các sứ đoàn đóng vai phụ như các ngươi. Nếu như tất cả điều này là một cuốn tiểu thuyết mạng, tình tiết đến đây, các độc giả kỳ cựu đều sẽ cảm thấy tác giả đây là đang rót nước."

Không có ai biết Lâm Bắc Thần đang nói cái gì.

Dù sao thì cái tên não tàn này luôn nói ra những điều khiến người khác không hiểu ra làm sao.

Nhưng thái độ coi thường, không thèm quan tâm của hắn đối với sứ đoàn của đế quốc Cực Quang lại được thể hiện một cách vô cùng tinh tế.

Ngu Thân Vương nhướng mày, trong mắt lóe lên một tia sáng, đang định xuất thủ...

"Ha ha, Thân Vương điện hạ bớt giận."

Phi Sa thần tướng Hắc Lãng Vô Nhai, người luôn yên lặng theo dõi sự thay đổi, chậm rãi nói: "Cái gọi là khách phải theo chủ, chuyện hôm nay vẫn nên để Hải tộc chúng ta xử lý đi. Thân Vương điện hạ chỉ cần đứng ngoài cuộc xem là được rồi."

Ánh mắt của Ngu Thân Vương dần dần bình tĩnh lại.

Hắn gật đầu, từ từ ngồi lại.

Quận chúa Khả Nhi ở bên cạnh không hề quan tâm chút nào đến cái chết của thị vệ trẻ tuổi, thay vào đó, nàng vẫn nhìn chằm chằm vào Lâm Bắc Thần với biểu cảm giống như si mê, trong mắt lấp lánh ánh sao.

Con mồi rất thú vị.

Rất đáng để đầu tư.

"Lâm Bắc Thần, đừng gây ra những cuộc tranh chấp vô nghĩa như vậy nữa."

Phi Sa thần tướng ngồi trên ghế lớn giống như đại ma vương hủy diệt thế giới, toàn thân toát ra khí tức hung thần ác sát, nói: "Năm trận thắng ba, không chết không thôi, người thắng ăn hết, ứng cử viên của chúng ta đã chuẩn bị sẵn sàng cả rồi, năm người các người lên đây chịu chết đi."

"Các ngươi cử người trước."

Lâm Bắc Thần lẽ thẳng khí hùng nói: "Với sức mạnh của Hải tộc lên bờ, đánh vào một tiểu thành nhỏ bé như Vân Mộng, không lẽ còn không dám lên đài trước sao?"

Hắc Lãng Vô Nhai cười lạnh, nói: "Có gì không thể chứ?" Hắn vẫy tay.

Một luồng ánh sáng màu đen loé lên trong hư không.

Bùm!

Cơ thể to lớn nặng nề đáp xuống võ đài.

Đây là một thần chiến sĩ đầu cá mập thuộc phân nhánh của Sa Khắc tộc khủng lồ, thân cao hơn 3 mét, đầu giống như một cái búa tạ, toàn thân lấp loé ánh sáng màu đen, thân hình mảnh khảnh, cao lớn, tràn đầy sức công phá, thân mặc giáp trụ màu đen, lưng đeo song đao...

"Hắc Lãng Phá Huyền của Sa Khắc tộc, ai đến đấu với ta?"

Sa thần chiến sĩ đầu búa đứng trên võ đài, sát khí màu đen có thể nhìn thấy bằng mắt thường lượn vòng quanh cơ thể giống như tử thần, tràn đầy cảm giác áp bức.

Những võ giả của Nhân tộc có thực lực thấp một chút đều lần lượt cúi đầu.

Bởi vì vừa nhìn thoáng qua liền cảm thấy khiếp sợ, không kìm được sắp xụi lơ trên mặt đất, tinh thần bị chấn động, hoàn toàn khó mà nhìn gần.

Bình Luận (0)
Comment