Kiếm Tiên Ở Đây (Bản Dịch Full)

Chương 798 - Chương 798: Cho Hắn Một Cơ Hội Để Tạo Ra Kỳ Tích

Chương 798: Cho hắn một cơ hội để tạo ra kỳ tích

"Tiểu Cơ, quét mã QR."

Lâm Bắc Thần hạ lệnh trong đầu.

"Được rồi, chủ nhân."

Khởi động chức năng quét mã QR trên điện thoại, quét ảnh của Hắc Lãng Phá Huyền trên võ đài, sau thời gian khoảng ba nhịp thở đã đưa kết luận cuối cùng——

"Hải tộc, thần chiến sĩ Sa Khắc đầu búa của phân nhánh Sa Khắc tộc, 61 tuổi, đang ở độ tuổi tráng niên..."

"Thuộc tính Huyền khí: Hải dương phong bạo, đại tông sư cấp sáu, vũ khí: song đao, sở trường đao đạo chiến kỹ Dương Lưu Giảo Sát, Hàn Lưu Phân Thuỷ Sát, tất sát kỹ Lục Long Quyển Lưu Nhất Đao Trảm, át chủ bài Đinh Đầu Chuy Kích... "

"Thân thể cường tráng, công kích cảnh giới tông sư võ đạo trở xuống, khó có thể phá vỡ vòng phòng ngự bất động của nó..."

"Nhược điểm: Dưới đầu ba tấc, phòng thủ thấp nhất, phá được thì có thể bị giết ngay lập tức."

Thật chi tiết.

Lâm Bắc Thần vừa nhìn qua, nhất thời vui mừng khôn xiết.

Phần thưởng nâng cấp hệ thống lần này, chức năng Quét mã QR thần cải này, thật sự là thần chiến kỹ, khi đối trận giết địch có thể trực tiếp thông hiểu con át chủ bài của đối phương trước, có thể biết mình biết ta.

Biết được trước mình có đánh lại hay không.

Như vậy thì việc chạy trốn cũng thuận tiện hơn rất nhiều.

Hắc Lãng Phá Huyền này, thực lực không hề thấp.

Nên cử ai xuất trận đầu tiên đây?

Trong đầu Lâm Bắc Thần bắt đầu suy nghĩ.

"Lâm sứ thần, trận chiến đầu tiên này, để ta lên đi."

Thư sinh trung niên Đái Tử Thuần chủ động xin đấu.

"Cha, cha..."

Đứa trẻ ôm chặt lấy cổ của phụ thân, giòn dã hét lên, không biết sao nước mắt lại rơi xuống.

Thiếu phụ dịu dàng bên cạnh vội vàng dỗ dành nữ nhi rồi ôm con vào lòng nhưng khó giấu được vẻ lo lắng, cố kìm nén để không bật khóc.

Bước lên võ đài chính là không chết không thôi. Nàng lo lắng cho trượng phu của mình.

Đái Tử Thuần lại có vẻ bình tĩnh.

Hắn an ủi thê tử và nữ nhi mình, quay đầu lại nói với Lâm Bắc Thần: "Nếu như ta bại trận... vẫn xin Lâm sứ thần niệm tình hôm nay ta đã đổ máu vì Vân Mộng thành mà chăm sóc người nhà của ta."

Lâm Bắc Thần lắc đầu, nói: "Trận chiến này, để hắn lên."

Nói xong, chỉ vào Tiêu Bính Cam, người vẫn đang nhai giò heo.

Lạch cạch.

Chân giò heo rơi xuống đất.

"Ta?"

Lớp mỡ trên mặt Tiêu Bính Cam đã bắt đầu run lên.

Lâm Bắc Thần gật đầu nói: "Đúng, chính là ngươi."

Tiêu Bính Cam đương nhiên không phải là đối thủ của Hắc Lãng Phá Huyền. Nếu như đối đầu chính diện e rằng sẽ bị nghiền áp.

Nhưng trong tay của tên béo trắng này có 98K, lần đầu lên đài, tuỳ tiện nói mấy lời tào lao, nhân lúc đối phương không phòng bị, trực tiếp một phát hạ gục. Có khả năng rất cao là sẽ trực tiếp thắng lợi ván đầu tiên.

Hắn vẫy tay ra hiệu cho Tiêu Bính Cam đến, thì thầm bên tai hắn dặn dò mấy câu gì đó.

Tiêu Bính Cam im lặng lắng nghe, run lẩy bẩy gật đầu.

Hắn nhặt cái giò heo rơi trên mặt đất lên, giống như gió cuốn mây tan, gặm hết collagen trên đó, rồi cứ đi ba bước quay đầu một lần, giống như lên hình trường, bước lên võ đài.

"Tiểu tử này có được không?"

Sở Ngân nghiêng người hỏi.

Phan Nguy Mẫn và những người khác cũng nhìn về phía Lâm Bắc Thần.

Chờ đợi câu trả lời của hắn.

Không ai ngờ được rằng người đầu tiên mà Lâm Bắc Thần cử ra lại là Tiêu Bính Cam thực lực yếu nhất.

Mặc dù tên tiểu tử này rất giỏi chịu đòn, nhưng cũng không thể chống đỡ nổi đao kiếm.

Nhất thời mọi người đều không hiểu được trong hồ lô của Lâm đại thiếu đang bán thứ thuốc gì.

"Không phải ngươi muốn để tiểu tử này đi làm bia đỡ đạn đấy chứ?”

Lăng Thái Hư trầm ngâm suy đoán: "Muốn để hắn thăm dò thực lực thực sự của thần chiến sĩ Hải tộc? Nhưng ước chừng thực lực của hắn cũng không thể thăm dò được."

"Không."

Lâm Bắc Thần nói: "Hắn là huynh đệ của ta."

Nói đến đây, Lâm đại thiếu bật cười.

Bật cười rất vui vẻ.

Hắn tràn đầy tự tin nói: “Ta đang cho hắn một cơ hội, một cơ hội gáy một tiếng ai nấy đều kinh ngạc, nổi danh thiên hạ, tạo nên kỳ tích của thần linh.”

Mọi người đều sững sờ.

Bọn họ không ngờ rằng, Lâm Bắc Thần lại tự tin đến vậy.

Tạo ra kỳ tích sao?

Dùng cái gì để tạo ra kỳ tích chứ?

Tất cả mọi người đều nhìn về phía võ đài.

Trên võ đài.

Đôi mắt của Hắc Lãng Phá Huyền mang theo ánh sáng đỏ tươi, nhìn Tiêu Bính Cam từ trên xuống duới, nhếch miệng cười, không khỏi giễu cợt nói: "Quá quá yếu rồi. Xem ra, Vân Mộng thành thật sự không có ai cả, để một con bọ nhỏ như ngươi lên đánh trận đầu...đến đi, con bọ nhỏ đáng thương, ta sẽ cho ngươi cơ hội xuất thủ một lần."

Tiêu Bính Cam hít một hơi thật sâu.

Hắn đang cầm khẩu 98K trong tay.

Thần khí này được ca ca gọi là Siêu- Song thủ kiếm ấn, uy lực mạnh mẽ, hắn đã được trải nghiệm một cách tinh tế trong ảo trận tu luyện rồi.

Mặc dù chỉ sử dụng ba lần, nhưng uy lực mà một đòn đó phát ra giống như hủy thiên diệt địa, khiến cho Tiêu Bính Cam tràn đầy tự tin đối với trận chiến này.

Sự kinh sợ vừa rồi?

Đương nhiên là đang diễn kịch.

Kinh nghiệm nhiều năm chịu đánh chịu đòn đã nói cho hắn biết sự tinh tuý của việc giả heo ăn thịt hổ nằm ở đâu.

Nếu như mình tỏ ra vô cùng tự tin, con cá mập lớn trước mặt này e rằng tuyệt đối sẽ không khinh địch như vậy.

"Ta rất mạnh."

Tiêu Bính Cam với vẻ mặt bi tráng, ngẩng đầu lên nói: "Năm nay ta chỉ mới có mười lăm tuổi, đã luyện đến cảnh giới đại võ sư cấp tám, hơn nữa cường độ thể lực có thể so sánh với tông sư võ đạo. Ta là thiên tài đứng thứ hai ở Vân Mộng thành ... "

Hắn nghiêm nghị nói.

Bình Luận (0)
Comment