Bùm! Bùm! Bùm!
Hắc Lãng Vô Nhai từng quyền từng quyền đánh ra, dấu quyền hắc ám phong bạo ngưng tụ huyền khí, tản mát ra âm thanh sâu thẩm của thuỷ triều, ngưng tụ Huyền Trọng, tựa như không mang theo yên hoả khí, nhưng lực khi va chạm lại gần giống như thiên thạch rơi xuống, quyền lực nặng như sóng, từng quyền từng quyền đánh vào Lâm Bắc Thần.
Lâm Bắc Thần giống như một tảng đá trên dòng sông chảy xiết, sừng sững bất động, không hề dao động, hai tay hắn cầm Tử Điện Thần Kiếm, không ngừng vung kiếm chém tới.
Kiếm ngũ! Kiếm ngũ! Kiếm ngũ!
Chiêu thức đơn giản cũng có thể chém đứt các dấu quyền, nhưng lực của quyền ấn vừa chạm vào liền lập tức phát nổ, sức mạnh đáng sợ bên trong không ngừng tác động vào thân kiếm, phản chấn từ thân kiếm truyền đến cơ thể hắn.
Mượn lực!
Giảm lực!
Thần thông huyền khí hệ Thổ điên cuồng được thi triển. Rắc rắc rắc rắc!
Âm thanh như gãy xương không ngừng vang lên, mặt đất dưới chân Lâm Bắc Thần giống như mặt băng vỡ vụn, không ngừng nứt ra thành hình mạng nhện, càng ngày càng lan rộng.
Đây là vì hắn đã trút toàn bộ khí lực đáng sợ mà Phá Hải Cường Sát Quyền của Hắc Lãng Vô Nhai đánh ra xuống mặt đất.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Hắc Lãng Vô Nhai xuất ra trăm quyền, Lâm Bắc Thần cũng chém ra mấy trăm kiếm.
Tiếng nổ đinh tai nhức óc không dứt, quang diễm kinh hoàng không ngừng bùng phát từ võ đài nối tiếp ánh sáng chói mắt giống như một vụ nổ hạt nhân, khiến cho các cường giả của ba đại thế lực xung quanh đang theo dõi trận chiến đều phải vận công lực, mới có thể miễn cưỡng nhìn rõ được hai bóng người đang giao chiến kia, còn đám võ giả thực lực tầm thường thì hai mắt cay cay, nước mắt chảy dài, cứ coi như chịu đựng cơn đau nhức nhối thì cũng không thể nhìn rõ trận chiến trên võ đài.
Còn đối với những người bình thường? Từ sớm đã cúi đầu không dám nhìn rồi.
Những thường dân của Vân Mộng thành nhao nhao cúi đầu, chắp tay trước ngực, thành kính cầu nguyện cho Lâm Bắc Thần, ngay cả Tiêu Bính Cam cũng quên gặm đùi gà, cố gắng cầu xin Kiếm Chi Chủ Quân miện hạ phù hộ.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Tiếng nổ kinh hoàng và ánh sáng chói lóa bùng nổ kéo dài khoảng chừng uống xong một ly trà.
Cuối cùng, dần dần tiêu tan.
Hắc Lãng Vô Nhai khẽ nhếch mép, đứng chắp tay. Đối diện.
Lâm Bắc Thần khom người, chống trường kiếm xuống đất, miệng thở hổn hển, hắn trông có chút chật vật, mặt đất dưới chân võ đài đã lõm xuống, sỏi đá vùi lấp cổ chân, một giọt máu trào ra từ khóe miệng, hắn khó khăn ngẩng đầu lên nhìn Hắc Lãng Vô Nhai.
“Ngươi chưa ăn cơm à?” Lâm Bắc Thần khiêu khích hỏi.
“Ngu ngốc, bướng bỉnh cũng sẽ chỉ làm cho ngươi càng thêm bị lăng nhục.”
Hắc Lãng Vô Nhai nhàn nhạt nói: “Nếu như bây giờ ngươi cầu xin tha thứ, nhận thua, theo Hải Thần miện hạ thì ta có thể tha cho ngươi một mạng.”
“Ngươi cảm thấy có thể không?” Lâm Bắc Thần cười lạnh hỏi ngược lại. “Không gì là không thể.”
Hắc Lãng Vô Nhai hờ hững nói: “Bởi vì ngươi có một vị sư phụ không có khí phách, tham sống sợ chết, tham luyến sắc đẹp, thượng bất chính hạ tắc loạn, ngươi có thể kiên trì tới trình độ nào chứ?”
“Thế à?” Lâm Bắc Thần giơ ngón giữa ra: “Ngươi hiểu cái ***.”
Hắc Lãng Vô Nhai cũng không bị chọc tức, hắn có tác phong chuyên nghiệp, trong chiến đấu, hắn bình tĩnh hơn bất cứ ai khác, đây gọi là thiên phú chiến đấu.
“Xương của ngươi có thể cứng tới mức nào chứ? Hiện tại không muốn cúi đầu, chẳng qua là bởi vì ngươi vẫn chưa cảm nhận được sự tuyệt vọng khi ở thời khắc sinh tử mà thôi.”
Ánh mắt Hắc Lãng Vô Nhai tràn đầy châm chọc: “Nhân tộc giống như các ngươi ta đã thấy quá nhiều rồi, lựa chọn giãy giụa đến cùng, cuối cùng vẫn phải quỳ gối cúi đầu, giống như sư phụ của ngươi vậy.”
Đinh Tam Thạch dựa vào Hải tộc thật sự vô cùng nhục nhã, Hắc Lãng Vô Nhai liên tục nhắc đến vấn đề này, chính là muốn tiếp cận ngược.
Hắn muốn dùng việc này như một bước đột phá để không ngừng lay chuyển tâm trí Lâm Bắc Thần, phá vỡ lỗ hổng trong ý chí và phá hủy hoàn toàn tinh thần thượng võ của Lâm Bắc Thần.
Nhưng Lâm Bắc Thần lại chỉ cười, bởi vì hắn chưa bao giờ cảm thấy sự việc này là cái gai trong lòng.
“Việc làm của sư phụ ta, một tên tiểu nhân như ngươi sao có thể hiểu được chứ?” Lâm Bắc Thần chậm rãi đứng thẳng người, thần sắc đột nhiên phấn chấn trở lại, cười lạnh nói: “Ngươi còn không đánh bại được ta thì có tư cách gì xen vào chuyện của sư phụ ta?”
“Không đánh bại được?” Hắc Lãng Vô Nhai bật cười.
“Ngây thơ, nhân loại ngu ngốc, bổn tướng quân chẳng qua là không muốn ngươi chết quá nhanh, đang chọn cho ngươi con đường chết đau đớn nhất mà thôi, nếu ngươi không muốn chờ đợi vậy thì...”
Hắn nắm chặt ta, đập nhẹ vào ngực của mình, huyền khí hắc ám phong bạo hải phun trào.
Hai đường quyền kính ầm ầm gào thét, hoá thành hắc ám hải long hung dữ dài trăm mét, ngẩng đầu gầm thét, giương nanh múa vuốt chui ra, hướng về phía Lâm Bắc Thần siết cổ.
Không ít cường giả Hải tộc trong nháy mắt, hai mắt đều sáng ngời. Song Long Giảo Sát Quyền.
Xuất hiện rồi.
Cuối cùng cũng xuất hiện.
Tướng quân đại nhân tung hoành Tây Hải Đình, đánh xuống quyền pháp uy danh hiển hách, Nhân tộc này chết chắc rồi.
Ngu Thân Vương trong lúc này thực sự có chút căng thẳng, nhìn chằm chằm Lâm Bắc Thần, Khả Nhi quận chúa hai tay ôm mặt, nhìn võ đài qua các kẽ ngón tay.
Đối diện.
Đám người Lăng Thái Hư, Sở Ngân cùng Đái Tử Thuần vào lúc này tim suýt nữa nhảy ra khỏi cổ họng, võ sĩ cấp nhỏ hay người có chút hiểu biết về huyền khí đều có thể cảm nhận rõ ràng rằng một kích này của Hắc Lãng Vô Nhai đáng sợ hơn bất kỳ cú đấm nào trước đó, nó ẩn chứa sức công phá và sát thương cực lớn.
“Tới đây.” Mái tóc đen của Lâm Bắc Thần tung bay trong gió, diễm hoả như thiêu đốt màu đen, tay phải hắn cầm Tử Điện Thần Kiếm, tay trái nặn ra kiếm ấn.
Kiếm Thập Thất – Kiếm Lục.
Ảnh Đột Trảm.
Một kiếm chém ra, thân hình của hắn bỗng nhiên biến mất ngay tại chỗ.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, hắn bất ngờ tấn công từ trong Song Long Giảo Sát, đến sát bên người Hắc Lãng Vô Nhai tầm hai mét, thần kiếm nhanh chóng đâm tới, kiếm khí vô hình tạo thành sát khí đầy trời mà mắt thường không thể thấy được.
Kiếm khí phong bạo.