Bùm!
Quyền ấn và kiếm quang oanh kích.
Sức mạnh khủng bố giống như một quả bom hạt nhân nổ ra ngay tức khắc.
Ánh sáng rực rỡ chói mắt khiến cho võ đài chớp mắt liền giống như một mặt trời nhỏ toả ra ánh sáng chói mắt khiến tất cả người xem chiến xung quanh đều phải nhắm mắt lại.
Mặt đất của Thành chủ đảo mới khổng lồ rung mạnh.
Quần chúng trên quảng trường, những người có thực lực không đủ, đều lần lượt kinh hô và ngã xuống.
Sóng chấn động truyền ra, trên mặt hồ chung quanh cũng có từng đợt sóng cao mấy mét dâng trào.
......
Đồng thời.
Chiếc kiệu hoa lệ luôn dừng lại cách võ đài ngoài 500 mét, hơi nước mờ mịt tuôn trào.
Một người ở phía sau, đột nhiên đứng lên. Một người khác lại kéo giữ ông ta.
"Hắn vẫn có thể chống đỡ được."
"Nhưng mà......"
"Ngươi đã từng nói, nên cho hắn cơ hội để hắn tự mình trưởng thành."
"Được...được rồi."
"Ha ha, ta muốn hỏi ngươi, nếu như ta và Lâm Bắc Thần đồng thời gặp phải nguy hiểm, còn ngươi chỉ có thể cứu một người, ngươi sẽ cứu ai?"
"Cái này... Ta..."
"Hi hi, bỏ đi, ta chỉ nói đùa với ngươi thôi."
Ngừng một chút, giọng nữ lại nhẹ nhàng nói: "Ngươi yên tâm đi, nếu hắn gặp nguy hiểm, ta sẽ ra tay. Ta chính là đại công chúa của Hải tộc, ra tay cứu người không coi là vi phạm quy tắc của Nhân tộc, cũng sẽ không làm hỏng trận chiến hôm nay. "
"Làm khó ngươi rồi." Nam tử từ từ ngồi lại.
.....
Ánh sáng chói mắt trên võ đài tan biến.
Hai bóng người dần dần rõ ràng.
Thân hình của Lâm Bắc Thần bật lùi 50 mét.
Hai chân lưu lại hàng loạt dấu chân rõ ràng trên mặt đất có thể nhìn thấy được, từ sâu đến nông, đến mức nơi mà hắn đứng, trên mặt đất đã không còn dấu vết.
Tử Điện Thần Kiếm ong ong chấn động không thôi.
Như một con rắn tím chịu kinh hãi mà điên cuồng vặn vẹo.
Lâm Bắc Thần chậm rãi thở ra một hơi trọc khí, cảm giác đau đớn kịch liệt trong cơ thể cũng từ từ tiêu tan.
Đây chính là sức mạnh của đại tông sư võ đạo cấp tám sao?
Sức mạnh được thúc động bởi chủ chiến kỹ khủng khiếp đến như vậy.
Ngay lúc đó, Lâm Bắc Thần đã có một loại ảo tưởng rằng mình giống như một hạt đậu nằm trên thớt, sắp triệt để bị nghiền nát thành bột mịn.
Nhưng vẫn còn chống đỡ nổi.
Trong số tất cả những kẻ thù mà hắn đã gặp phải kể từ khi xuyên không đến nay, vị tộc trưởng của Sa Khắc tộc này chắc chắn là kẻ mạnh nhất.
Đến mức, trong khoảnh khắc đó, Lâm Bắc Thần cũng hoài nghi rằng ngay cả Liên Sơn tiên sinh, người có được sự trợ giúp của Thiên Ngoại Tà Ma, cũng chưa chắc là đối thủ của người này.
Cú đánh vừa rồi, nếu không phải hắn mượn lực từ mặt đất và có tá lực, đem lực lượng phải gánh chịu, nhờ vào việc lùi về sau, liên tục đổ xuống mặt đất của võ đài dưới chân, e là nội tạng đã thay đổi vị trí mà trọng thương rồi.
Đối thủ mạnh.
Cổ tay của Lâm Bắc Thần rung lên.
Tử Điện Thần Kiếm tĩnh lại, thân kiếm lưu chuyển tử quang.
Phía đối diện.
Hắc Lãng Vô Nhai với biểu hiện tuỳ ý, vẻ mặt bình tĩnh. "Ha ha ha, tốt, rất tốt."
Hắn khẽ gật đầu, cười nhẹ nói: "Lâm Bắc Thần, với tuổi tác và tu vi của ngươi, lại có thể chống đỡ chính diện với một Cường Sát Quyền của ta...... ngươi đã có thể bắt đầu kiêu ngạo được rồi."
Rất hiển nhiên, Hắc Lãng Vô Nhai có hơi ngạc nhiên về màn trình diễn bất ngờ của Lâm Bắc Thần, hắn lại có thể chống đỡ chính diện với một đòn của mình mà không chết không bị thương.
Lúc này, hắn không thể không thừa nhận rằng, hắn phải nhận thức lại về Lâm Bắc Thần.
Thiếu niên của Nhân tộc này có thể trở thành trụ cột tinh thần gửi gắm hy vọng của tất cả Nhân tộc ở Vân Mộng thành, thực sự là có chỗ hơn người.
Bằng không, đừng nói là một tông sư võ đạo cấp hai nhỏ bé, cho dù một số đại tông sư võ đạo cấp sáu, bảy có tu vi mạnh mẽ, dưới đòn Cường Sát Quyền này của hắn cũng phải trọng thương thổ huyết, hoàn toàn mất đi năng lực chiến đấu.
“Ta kiêu ngạo em gái nhà ngươi.” Lâm Bắc Thần cầm Tử Điện Thần Kiếm, nói: “Không tự luyến thì ngươi sẽ chết sao?”
“Ha ha, thật là không có sự giác ngộ của kẻ yếu.” Hắc Lãng Vô Nhai lắc đầu, lại đánh ra một quyền.
Phá Hải Cường Sát Quyền.
Quyền ấn ngưng tụ, phá vỡ hư không mà tiến công. Mạnh miệng như vậy thì tiếp tục bị đánh đi.
Hắc Lãng Vô Nhai chính là muốn như vậy, dưới cái nhìn của tất cả mọi người Vân Mộng thành, từng quyền từng quyền đánh cho Lâm Bắc Thần không ngóc đầu lên được, đánh cho nằm sấp, đánh gãy xương, hoàn toàn huỷ diệt trụ cột tinh thần của người Vân Mộng thành.
Chẳng qua một chiến thắng thông thường không đủ để thoả mãn hắn, thứ hắn muốn là tín ngưỡng bị huỷ diệt, một trận chôn vùi tinh thần.
Lâm Bắc Thần một lần nữa nhận ra cảm giác bị khóa chặt, Tử Điện Thần Kiếm được huyền khí hệ Thổ rót vào, sức mạnh của đất liên tục được nhập vào trong cơ thể, từng đường thần chú ẩn trên thân kiếm được thúc giục, hóa thành quang văn loé lên, theo một kiếm chém ra của Lâm Bắc Thần, quang kiếm tử sắc dài trăm thước trong không khí dưới sự gia trì của thần phù dày đặc, phá không chém ra.
Bùm!
Võ đài lại lần nữa bị bao phủ bởi ánh sáng chói lóa.