Sau khi gửi mấy tin nhắn liên tiếp, Lâm Bắc Thần cuối cùng đã lên võ đài. Thân hình đứng song song.
Khí tức căng thẳng vô hình lan tràn ra.
"Ta đã từng nghe qua rất nhiều sự tích về ngươi."
Hắc Lãng Vô Nhai nhìn chằm chằm vào Lâm Bắc Thần, thở dài nói: "Nhóm người ủng hộ ngươi kia phải gọi là thần tích, sở dĩ bọn họ có thể có dũng khí để phản kháng lại sự thống trị của Hải tộc ở Vân Mộng thành. Chỉ có một nguyên nhân, đó chính là vì sự tồn tại của ngươi."
"Cho dù ngươi có khen chết ta, ta cũng sẽ không thủ hạ lưu tình."
Lâm Bắc Thần nói: "Nhưng mà, nể tình ngươi thành tâm thành ý như vậy, thò cái đầu chó của ngươi ra, ta sẽ cho ngươi nhìn thấy đại bảo bối của ta."
Nói xong liền tải xuống Tuyết Vực Chi Ưng trong tay. Giơ tay lên bắn một phát.
Bùm!
Ánh lửa loé lên.
Hắc Lãng Vô Nhai cười lạnh lùng.
Giơ tay lên nắm lấy nó trong hư không.
Viên đạn Tuyết Vực Chi Ưng có thể ngay tức khắc khiến cho một vị võ đạo tông sư cấp bốn bị trọng thương đã nằm gọn trong lòng bàn tay của hắn.
Cái giá vẻn vẹn chỉ là rung tay một chút mà thôi.
"Đây chính là Kiếm Ấn Một Tay mà ngươi vẫn lấy làm kiêu ngạo sao?"
Khoé miệng của Hắc Lãng Vô Nhai nhếch lên một vòng cung giễu cợt: "Tính đột kích rất mạnh, đối phó với những võ đạo tông sư nổi danh kia, có lẽ có sức sát thương rất lớn, nhưng mà đối với ta...ha ha."
Hắn mở lòng bàn tay ra.
Ở giữa lòng bàn tay có một mảng cháy xém màu đen sẫm.
Có thể thấy uy lực của Tuyết Vực Chi Ưng, vẫn gây ra tổn thương nhất định cho lòng bàn tay của hắn.
Nhưng vẻn vẹn cũng chỉ là vết thương da thịt mà thôi.
Giống như lòng bàn tay của người bình thường bị trầy xước da. Đừng nói là gây tử vong, thậm chí còn không đủ sinh ra sức uy hiếp.
Hơn nữa, chính vào lúc mà Hắc Lãng Vô Nhai xoè bàn tay ra, vết thương thiêu đốt nhanh chóng khôi phục với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, chớp mắt đã khôi phục đến mức một chút vết tích cũng không nhìn thấy.
"Nghe nói Kiếm Ấn Một Tay của ngươi tiêu hao năng lượng cực kỳ lớn. Với tu vi của ngươi, nhiều nhất chỉ có thể thi triển ba lần, đúng chứ?"
Hắc Lãng Vô Nhai chế nhạo hỏi.
"Chuyện xưa rồi ..."
Thân hình của Lâm Bắc Thần khẽ động: "Bây giờ ta duy trì được rất lâu."
Bang bang bang!
Tuyết Vực Chi Ưng liên tiếp phun ra hoả diễm.
Có Huyền thạch bổ sung năng lượng, băng đạn của Tuyết Vực Chi Ưng có dung lượng 20 phát, sau khi nạp đầy toàn bộ thì có thể bắn được 20 phát một lần.
Lâm Bắc Thần thi triển cấm chiêu Ưng Yến Song Phi, thân hình nhanh như sao băng, không ngừng thay đổi vị trí, thoắt ẩn thoắt hiện, giơ tay liên tục thi triển ra đòn công kích.
Trong mắt người ngoài, thân hình của Lâm Bắc Thần giống như Trích Tiên, không ngừng thay đổi vị trí, thực sự tiêu sái đến cực điểm, uy lực kinh người của Kiếm Ấn Một Tay càng hạ bút thành văn, có thể gọi là phong hoa vô song.
Từng âm thanh của ‘Kiếm khí’ phá vỡ không trung. Uy lực của Kiếm Ấn Một Tay được bộc lộ ra hết.
Rất nhiều cường giả của Hải tộc, sắc mặt cũng trở nên ngưng trọng.
Tên Thần Quyến Giả của Nhân tộc này quả thực có vốn để kiêu ngạo.
Chỉ dựa vào việc Kiếm Ấn Một Tay này đã ngay lập tức bắn ra mấy chục phát liên tiếp mà không chút tắc nghẽn đã đủ để giết chết rất nhiều võ đạo tông sư trung cấp.
Nhưng đáng tiếc ngươi mà hắn gặp phải hôm nay lại là Phi Sa thần tướng Hắc Lãng Vô Nhai, tộc trưởng của Sa Khắc tộc ở Tây Hải Đình.
Uy lực cực hạn của Kiếm Ấn Một Tay không thể phá vỡ phòng ngự của Hắc Lãng Vô Nhai, cho dù có liên tục bắn ra cũng không có chút ý nghĩa.
"Nếu như thủ đoạn của ngươi chỉ có vậy mà thôi, vậy hôm nay chính là thời khắc để đánh gãy xương sống của Nhân tộc Vân Mộng."
Hắc Lãng Phá Nhai đứng sừng sững ngay tại chỗ, đôi tay không ngừng giơ lên.
Mỗi lần giơ tay nắm lấy, liền đem năng lượng mà Tuyết Vực Chi Ưng trút xuống nắm trong lòng bàn tay, phát lực nghiền nát.
Thể chất, Huyền khí và tinh thần lực của cảnh giới đại tông sư võ đạo cấp tám đều ngưng luyện không gì sánh bằng, cho dù không dùng mắt, với trực giác võ đạo cũng có thể tóm được quỹ đạo của ‘viên đạn’.
Lâm Bắc Thần chớp mắt đã liên tục bắn hụt toàn bộ ‘băng đạn’. "Đã tới giới hạn trên của ngươi rồi sao?"
Hắc Lãng Phá Nhai cười lạnh.
Trong mắt hắn lập tức bộc phát ra tia sáng lạnh lẽo doạ người.
"Vậy ngươi cũng thử tiếp một đòn của ta đi... Phá Hải Cường Sát Quyền, giết ~!"
Hắn tung quyền. Một quyền đánh ra.
Đây là một trong những chiến kỹ chính của hắn.
Huyền khí giết chóc màu đen kịt ngưng tụ thành ấn quyền, lập tức khóa chặt Lâm Bắc Thần, phá không mà đánh tới.
Lâm Bắc Thần đột nhiên có cảm giác dựng cả tóc gáy. Thân hình của hắn bị khoá chặt.
Hoàn toàn không thể nào né tránh.
"Đây chính là ngụ ý của hai từ 'cường sát' sao?"
Đồ chó không biết xấu hổ
Kẻ mạnh khoá cổ người đàn ông.
Vào thời khắc này, Lâm Bắc Thần không do dự lật ra hết toàn bộ át chủ bài của mình.
Mở ra Nghịch Huyết Hành Khí Cuồng Chiến Thuật... Phát BGM NetEase Cloud Music...
Triệu hồi Tử Điện Thần Kiếm trong tay ...
Hai tay cầm kiếm.
Vung kiếm chém thẳng.
Kiếm Ngũ của Kiếm Thập Thất —— Khai Thiên Trảm!
Nhất trảm khai thiên.
Tử Điện Thần Kiếm chính là một thần binh cấp độ đạo khí, sức mạnh gia tăng bộc phát ra, ngay lập tức khiến cho chiến lực của Lâm Bắc Thần điên cuồng phá vỡ cực hạn.
Còn sức mạnh Huyền khí thuộc tính thổ mà hắn đã thức tỉnh càng có hiệu quả hơn trong việc mượn lực và tá lực.
Cái gọi là mượn lực có nghĩa là khi Lâm Bắc Thần bước lên mặt đất dưới chân, có thể mượn được lực lượng từ trong đất.
Chỉ cần đôi chân của hắn bước trên mặt đất, sức mạnh có thể liên miên không dứt truyền vào trong cơ thể.
Sức mạnh mượn được có giới hạn trên.
Còn tá lực lại khiến cho Lâm Bắc Thần có thể chuyển hóa sức mạnh mà mình phải gánh chịu trút xuống mặt đất dưới chân, từ đó tránh được chấn thương về thể chất.
Đương nhiên, tá lực cũng có giới hạn trên.
Giới hạn trên của mượn lực và tá lực đều có mối quan hệ tương quan thuận với cảnh giới Huyền khí thuộc tính thổ của bản thân.
Vào lúc này, Lâm Bắc Thần không chút che giấu tu vi của mình, bộc phát toàn bộ.
Tử Điện Thần Kiếm một kiếm chém xuống.
Ánh kiếm khổng lồ dài cả trăm mét ngay lập tức hình thành, thần phù màu tím dày đặc quấn lấy và nhấp nháy, phá không mà ra, chém về phía Âm Vực Cường Sát Quyền Ấn kia.