Bùm!
Đối đầu cấm chiêu.
Sát chiêu va chạm, trong nháy mắt cao thấp phân ra, năng lượng kinh khủng dao động ầm ầm trên võ đài, quét ra bốn phía, võ đài đặc biệt vốn đã có vài vết nứt, dưới sức tàn phá của sức mạnh như vậy, giống như một thiếu nữ phóng túng phát ra tiếng rên rỉ, khiến cả quảng trường run rẩy kịch liệt, thật giống như một trận động đất lớn huỷ diệt cả thế giới.
Huyền khí Hắc Ám Phong Bạo tán loạn, trên không trung kiếm vũ cũng bay đầy trời, từng vòng sáng năng lượng phóng ra, lấy võ đài làm trung tâm, điên cuồng quét về mọi hướng.
Sau mấy giây... Ầm!
Trận pháp bảo vệ võ đài cuối cùng khó mà chống đỡ được nữa, ầm một tiếng nứt toạc ra, không thể chịu được năng lượng đáng sợ phát ra từ trung tâm.
Năng lượng hồng lưu mang theo đá vụn bùng nổ, giống như một trận lũ quét lở đất, bắn ra mọi hướng, càn quét và nuốt chửng mọi thứ không thương tiếc.
“Không tốt...” Đám người Lăng Thái Hư, Sở Ngân, Phan Nguy Mẫn, Lưu Khải Hải cùng Đái Tử Thuần sắc mặt đại biến.
Thấy tình huống không ổn, các cường giả Nhân tộc phản ứng cực nhanh, lập tức tiến lên phóng ra huyền khí của bản thân, chặn ngay trước mặt người dân Vân Mộng thành, hợp lực chống lại làn sóng xung kích này, tránh cho người bình thường bị thương.
Còn binh lính Hải tộc bên kia thì không may mắn như vậy, do bất ngờ không kịp đề phòng, toàn bộ binh lính Hải tộc trực tiếp bị thổi bay, từng bóng người mặc giáp bay lên không trung như vỏ trấu trong cơn lốc xoáy, một số người càng xui xẻo hơn, bị đập trúng, ngay tại chỗ hoá thành huyết vũ bay tán loạn, cụt tay cụt chân nhiều như mưa.
Ngu Thân Vương đột ngột đứng lên, trong mắt lộ ra tinh quang, trên chiếc xe hoa lệ kia, hai bóng người sau tấm màn che cũng gần như đứng dậy cùng lúc, nhiều cường giả của Hải tộc nhao nhao biến sắc.
Không lâu sau, năng lượng trên võ đài giảm dần, quang diễm cũng tắt dần, hai bóng người đứng giữa võ đài tan nát.
Tí tách.
Máu theo trường kiếm bị gãy từ từ lăn xuống nền đá trên mặt đất, xương bả vai bên phải của Lâm Bắc Thần có một vết thương sâu, gần như làm tê liệt một nửa cánh tay của hắn, máu tươi như suối chảy ra...
Viên Nguyệt Thanh Huy Đại Quang Minh Kiếm đã bị gãy làm đôi, kiếm hư, người bị thương.
Vậy là bại sao? Không.
Bởi vì...
Đối diện.
Thân hình Hắc Lãng Vô Nhai lảo đảo muốn ngã.
Cánh tay phải của hắn bị chặt đứt, nửa thân người nhuộm đầy máu tươi màu đen, khuôn mặt hung ác lộ ra vẻ đau đớn và kinh ngạc khó mà áp chế được, ánh mắt có chút nghi ngờ lại có chút tức giận, kiên định nhìn chằm chằm Lâm Bắc Thần...
Từ thương thế cho thấy, hắn thảm hơn Lâm Bắc Thần rất nhiều, ít nhất thì cụt tay sẽ thành tàn tật, chỉ có thiên nhân tiến vào cảnh giới Tiên Thiên mới có thể nối lại tay chân bị cụt.
Sau khi nhìn rõ trạng thái của hai người, tất cả mọi người đều không kiềm được mà kêu lên, trên dưới quân đội Hải tộc, bất luận là binh lính hay là tướng quân, trong tích tắc như bị một cây búa nặng nề đập vào tim, thật là không dám tin vào mắt mình, trong lòng bọn họ, sức mạnh của Phi Sa tướng quân gần như bất khả chiến bại, nhưng giờ lại bị chém đứt một cánh tay? Quân thần trong lòng bọn họ vậy mà...
Điều này... Nghĩa là thua rồi sao? Một cảm giác như trời sập nhấn chìm bọn họ.
Về phía Nhân tộc, hơn mười ngàn dân Vân Mộng thành cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, tim muốn rớt ra khỏi lòng ngực đã về lại lòng ngực, không nhìn thấy cảnh đáng sợ như Lâm Bắc Thần bị đánh chết làm cho bọn họ không kiềm được mà mừng như điên, tiếng reo hò vang lên khắp nơi, cũng có người rơi nước mắt bởi vì anh hùng bị thương, vết thương đáng sợ như vậy gần như muốn phế bỏ cả cánh tay... Hắn chắc có lẽ rất đau.
Đặc biệt là đối với nhiều người già và phụ nữ, cảm giác đau lòng cho mỹ thiếu niên đang quật cường đứng trên võ đài, giống như đau lòng cho con trai nhà mình bị người ta đánh vậy.
Trên võ đài.
“Ngươi... Rốt cuộc là người nào?” Hắc Lãng Vô Nhai khàn giọng hỏi.
“Ta chỉ là một người Trung Quốc bình thường... Người Vân Mộng trọng tình trọng nghĩa.” Lâm Bắc Thần lúc này rất bình tĩnh, suýt nữa là vạ miệng, cũng may phản ứng nhanh, dù sao cũng là mỹ nam có trí tuyệt vĩ đại mênh mông, cho nên phải làm tròn vai.
Mà câu nói vô tình này đã khiến nhiều người dân ở Vân Mộng thành bật khóc, tên tiểu tử này thật sự trọng tình trọng nghĩa, mặc dù trước đây có hơi ‘nghịch ngợm’ một chút... Đúng thế, các thị dân chính là chất phác như vậy.
Trước đây toàn bộ người của Vân Mộng thành bị Lâm Bắc Thần phá cho gà bay chó sủa, ai cũng mong cho tên phá hoại này bị sét đánh chết, nhưng mà bây giờ lại chỉ vẻn vẹn hai chữ ‘nghịch ngợm’ mà thôi, mặc dù trước đó có chút nghịch ngợm nhưng Lâm Bắc Thần khi đó vẫn chỉ là một đứa trẻ được chiều chuộng bởi người cha vô trách nhiệm.
Mà bây giờ hắn cuối cùng đã trưởng thành, có trách nhiệm và tình nghĩa, hắn bây giờ là niềm tự hào của Vân Mộng thành.
“Trên người ngươi có thần lực gia trì, nếu không không thể chặt được tay của ta...” Hắc Lãng Vô Nhai dần bình tĩnh lại.
Hắn không hiểu nói: “Hơn nữa trúng một kích U Ám Chi Lân của ta mà không chết...Ngươi vừa rồi hẳn là được thần linh phụ trợ? Không, không đúng, nơi này đã là nơi Hải Thần miện hạ che chở rồi, thần lực của Kiếm Chi Chủ Quân không thể hạ xuống được, ngươi... Rốt cuộc đã làm như thế nào?”
Vừa rồi khi nhận ra rằng mình không địch lại thiếu niên này, hắn đã lập tức kích hoạt một tất sát kỹ khác của mình là U Ám Chi Lân, vì thế mới đánh gãy Viên Nguyệt Thanh Huy Đại Quang Minh Kiếm, đảo ngược được tình thế suy tàn, nếu không hắn có lẽ đã bị kiếm khí của Lâm Bắc Thần chém chết.
Nhưng điều khiến hắn khiếp sợ là, thứ có thể đe dọa được một Thiên Nhân nửa bước lại chỉ có thể đánh nát được nửa bả vai của Lâm Bắc Thần, không thể hoàn toàn đánh hắn trở thành bột mịn, điều này thật vô lý, trừ khi bản thân Lâm Bắc Thần là người mang thần lực, nếu không đã thành một vũng máu từ lâu rồi.
Kỳ chiêu xuất ra liên tục nhưng không thể chuyển bại thành thắng làm Hắc Lãng Vô Nhai vô cùng khiếp sợ lại tức giận, cho nên mới hỏi câu này.