“Ngươi thật là một con cá mập con tò mò.”
Lâm Bắc Thần hoạt động cánh tay, cảm nhận tình trạng cơ thể, đồng thời cười nói: “Nhưng nói nhảm nhiều như vậy không phù hợp với nhân vật phản diện ngươi, ngươi nên suy nghĩ thật kỹ tiếp theo nên chết như thế nào mà đẹp mắt một chút đi.” Hắn tiện tay ném thanh kiếm gãy sang một bên, hai tay trống không, làm một tư thế kỳ quái, hình như là đang vận chuyển Huyền khí để khôi phục vết thương.
Hắc Lãng Vô Nhai thấy vậy, cười lạnh giễu cợt: “Vậy sao? Ha ha, ngươi sợ là đã quên ta đứt một cánh tay nhưng vẫn có thể vung quyền, còn ngươi phế cánh tay phải thì có thể dùng kiếm được sao? Aid chết ai sống còn chưa biết được, bây giờ ta có thể...”
Lời còn chưa dứt...
Bằng!
Một tiếng nổ như sấm vang lên cắt ngang lời nói của Phi Sa thần tướng, xung quanh võ đài, mọi người đều cảm thấy màng nhĩ đau đớn, theo bản năng bịt lỗ tai lại.
Ngu Thân Vương giật mình, Khả Nhi quận chúa lúc này cũng trợn tròn hai mắt.
Âm thanh này đối với cha con bọn họ mà nói thật sự quá quen thuộc, đó là âm thanh lấy mạng đoạt hồn, bọn họ đã nghe qua hai lần.
Mỗi lần âm thanh này xuất hiện thì đều có một cường giả cấp võ đạo tông sư chết, lần này liệu sẽ có ngoại lệ không?
Trên võ đài.
Khoảnh khắc tiếng động lớn xuất hiện, thân hình của Hắc Lãng Vô Nhai chấn động, một cơn nóng như thiêu đốt lạ lùng từ bụng truyền đến, hắn ngẩn người, sau đó từ từ nhìn xuống.
Nhìn thấy sỏi trên mặt đất sau lưng hắn, một cái lỗ máu to bằng cái bát xuất hiện ở bụng hắn, tầm mắt xuyên qua lỗ máu, thấy được cả đằng sau.
“Như này, ngươi bây giờ còn có thể vung quyền được không?” Lâm Bắc Thần cười cười, lùi ra phía sau hai mươi mét.
Đương nhiên là bởi vì sức giật, khi vứt Viên Nguyệt Thanh Huy Đại Quang Minh Kiếm, hắn đã tắt tất cả các điểm phát WIFI, lấy ra K98 mà không ai có thể nhìn thấy, lại bởi vì Tiêu Bính Cam trước đó đã dùng tư thế tiêu chuẩn để bắn một phát súng, cho nên Lâm Bắc Thần đã dùng một tư thế hơi cúi thấp, nấm nó trong tay.
Nổ súng, trúng mục tiêu.
Khoảng cách quá gần, tuy nhiên thứ mà Lâm Bắc Thần thật sự muốn bắn trúng chính là đầu của Hắc Lãng Vô Nhai, nhưng do tư thế cầm súng không chuẩn nên bắn nhầm vị trí.
Trúng vào bụng.
Nhưng lần này, bởi vì Vô Tương Kiếm Cốt của hắn được nâng cấp, cộng thêm có sự chuẩn bị trước mà giảm bớt được chút sức giật của K98, vì thế mới không trực tiếp bị giật đến bẹp người.
“Ngươi...” Hắc Lãng Vô Nhai sắc mặt đại biến, vừa lên tiếng, lời còn chưa dứt, máu tươi màu đen liền phun ra ngoài, thân hình lảo đảo đứng không vững nữa.
Mạng sống giống như một quả bóng bị xì hơi, không ngừng rò rỉ ra ngoài.
“Bọn ta nhận thua, nhận thua...” Một giọng nói căm uất phát ra từ trận doanh của Hải tộc.
Là thân vệ trưởng mà ngày thường Hắc Lãng Vô Nhai tín nhiệm nhất, hắn chạy như điên tới võ đài, đỡ Hắc Lãnh Vô Nhai, đau xót nói: “Tướng quân, ngài thế nào rồi? Thuộc hạ đưa ngài trở về trị thương, ngài nhất định phải kiên trì...”
Lại có hơn mười thị vệ Hải tộc điên cuồng vọt tới, đôi mắt đỏ hoe. “Bảo vệ tướng quân...”
“Nhận thua, bọn ta nhận thua.” Đám thị vệ xông lên, tầng tầng bảo vệ Hắc Lãng Vô Nhai.
“Cút...” Hắc Lãng Vô Nhai gào lên một tiếng, cũng không biết sức mạnh từ đâu mà ra, đánh văng thị vệ ra xa.
Ánh mắt hắn yếu ớt, nhìn Lâm Bắc Thần nói: “Tới đi, giết ta, giành lấy vinh quang mà ngươi xứng đáng.”
Mặt mũi hắn dữ tợn, cơ thể run rẩy nhưng nhất quyết không ngã.
Lâm Bắc Thần tải Tử Điện Thần Kiếm vào tay, từng bước từng bước, nhấc kiếm lên đi về phía Hắc Lãng Vô Nhai.
Tất nhiên là phải giết rồi, bàn tay của Hải tộc tướng quân này đã dính đầy máu tươi của những người dân Vân Mộng thành, đáng chết gấp vạn lần, cuộc chiến trên võ đài vốn là không chết không thôi.
Lâm Bắc Thần cũng sẽ không khoan dung, lưu lại mầm tai hoạ này cho Nhân tộc, để hắn tiếp tục làm hại Nhân tộc.
“Bỏ qua cho tướng quân, ta sẽ trả giá bằng tính mạng của mình.” Tên thị vệ trưởng trung thành kia vọt tới, mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm Lâm Bắc Thần, bộ dạng nghênh cổ liều chết.
Những thị vệ khác cũng rút kiếm ra khỏi vỏ, cùng nhau hét lên: “Nhân tộc, ngươi thắng, bọn ta nguyện ý đánh đổi mạng sống của mình để đổi lấy mạng cho tướng quân...”
“Hắn đã trọng thương khó mà bình phục, chỉ xin Nhân tộc dũng cảm tha cho hắn một mạng.”
“Xin bỏ qua cho tướng quân...”
Bọn thị vệ cầu khẩn, Lâm Bắc Thần cũng không khỏi xúc động.
Mặc dù Hắc Lãng Vô Nhai là kẻ tàn ác với Nhân tộc, nhưng trong Hải tộc lại có uy danh cao như vậy, làm hắn hơi bất ngờ.
Nhưng đây không phải là lý do để tha thứ, hắn vẫn nâng kiếm tiến lên.
“Ha ha ha, giết đi, ta thua rồi, phỉ báng vinh quang của Hải Thần, không có lý do gì để sống...” Hắc Lãng Vô Nhai dường như hồi quang phản chiếu, thần thái thanh tịnh hơn rất nhiều, phun máu cười to.
“Được, vậy ta sẽ thành toàn cho ngươi.” Lâm Bắc Thần giống như thần chết, không chút lưu tình đi tới trực tiếp vung kiếm.
“Không...đừng.” Tên thị vệ trưởng như phát điên, lao tới lấy thân mình chặn trước Tử Điện Thần Kiếm.
Ầm!
Lâm Bắc Thần rung tay một cái, kiếm tích quất vào mặt, thị vệ trưởng trực tiếp bị quất bay ra ngoài.
Hắn thẳng đường đi tới, bọn thị vệ giống như hổ điên xông lên, nhưng đều bị Lâm Bắc Thần chém trúng, toàn bộ đều xoay tròn bay ra ngoài, sau đó Lâm Bắc Thần tới trước mặt Hắc Lãng Vô Nhai.
“Ha ha ha, nào...” Hắc Lãng Vô Nhai nghiến răng muốn nói gì đó, khuôn mặt cười gằn.
“Ngoan, đừng nói gì nữa, cứ vui vẻ mà chết là được rồi.” Lâm Bắc Thần vung kiếm lên đâm một cái.
Xoẹt!
Tử Điện Thần Kiếm trực tiếp xuyên qua chính giữa trán của Hắc Lãng Vô Nhai, xuyên qua sau đầu hắn, lần này vị Phi Sa tướng quân này là chết thật.
Trong nháy mắt đều lạnh thấu.