“Ô ô ô...” Trong cổ họng Hắc Lãng Vô Nhai phát ra âm thanh kỳ lạ vô nghĩa, đồng tử nhanh chóng giãn ra, đến lúc chết mà ánh mắt đậu đổ của hắn vẫn nhìn chằm chằm Lâm Bắc Thần.
Trong lòng Lâm Bắc Thần bình tĩnh, hắn bay lên đá bay thi thể ra xa. Phốc phốc!
Phi Sa tướng quân của Hải tộc rơi xuống, Lâm Bắc Thần nhìn chằm chằm thi thể Hắc Lãng Vô Nhai, suy nghĩ một lúc, bước tới và bổ thêm một kiếm, truyền thống bổ đao vinh quang không thể mất đi, ai biết được lỡ đâu cấu tạo cơ thể của Hải tộc đặc biệt, một kiếm không chết được thì sao?
“Không...” Thị vệ trưởng của Hải tộc nhìn thấy cảnh này, hai mắt như muốn nứt ra, tròng mắt đỏ bừng, đau đớn gầm lên: “Lâm Bắc Thần, Nhân tộc đê tiện rác rưởi, ta phải giết ngươi, ta thề, ta nhất định phải giết ngươi, giết tất cả những người mà ngươi biết, ta muốn báo thù, ta phải...”
Bùm!
Một tiếng nổ lớn vang lên, đầu của thị vệ trưởng Hải tộc bị nổ tung. “Ngươi muốn cái đầu ngươi... Ngươi thật sự nghĩ ta tốt tính à?”
Lâm Bắc Thần cầm Tuyết Vực Chi Ưng mà mọi người không thể nhìn thấy, cười lạnh nói: “Phi, mắt Hải tộc của ngươi mù rồi, lão tử chính là công tử quần là áo lụa số một Vân Mộng thành, giết người không chớp mắt, mắng người không nhục miệng, trêu hoa ghẹo nguyệt không sợ gì... chơi trò này với ta à?”
Lạch cạch.
Thi thể không đầu của thị vệ trưởng nặng nề ngã xuống đất.
Trước đó Lâm Bắc Thần đã nể tình hắn trung thành mà tha cho một lần, giờ lại dám lên tiếng đe doạ à? Vậy thì không còn cách nào khác, Lâm đại thiếu nổi tiếng nhát gan, thiếu thận trọng, hay lo lắng không thể làm gì khác hơn là một lần nữa dùng Tuyết Vực Chi Ưng, một súng bắn bể đầu hắn.
“Giết hắn.”
“Báo thù.”
“Tướng quân không thể chết vô ích được.”
Những thị vệ khác lập tức hai mắt đỏ bừng, mất đi lý trí, vung đao múa kiếm, điên cuồng vọt tới Lâm Bắc Thần.
“Không biết xấu hổ.”
“Trận chiến đã kết thúc rồi, muốn thừa dịp lúc người khác gặp nguy sao?”
“Hải tộc các ngươi muốn xé bỏ hiệp nghị à?” Đám người Sở Ngân thấy vậy cũng nhất thời tức giận, muốn xông lên võ đài, kết quả lại bị Lăng Thái Hư chặn lại.
“Đừng nóng.” Lăng Thái Hư bình tĩnh lắc đầu.
Cùng lúc đó...
Bang bang bang bang!
Một loạt các tiếng động dữ dội chói tai vang lên, đối với tất cả mọi người, âm thanh này quá quen thuộc.
Kiếm ấn một tay!
Đây là tuyệt học độc môn của Lâm Bắc Thần- thứ có thể giết chết võ đạo tông sư trong nháy mắt, đó là âm thanh của sấm và tiếng hú của kiếm sau khi thi triển nó.
Đúng như dự đoán, trên võ đài, tay trái của Lâm Bắc Thần ngay lập tức giải phóng lực kiếm ấn, trong tiếng kiếm rít sấm vang, từng tên thị vệ Hải tộc lần lượt ngã xuống giống như lưỡi liềm cắt lúa mì.
Huyết vụ trong không trung tràn ngập, vẻ mặt của Lâm Bắc Thần vô cùng thoải mái, mười hai tên thị vệ có thực lực không tầm thường, đứng cách hắn mười mét, lần lượt tay chân không lành lặn mà ngã xuống vũng máu.
“Từng tên đều không chịu được lưu manh đánh.” Lâm Bắc Thần thổi thổi họng súng.
Lòng trung thành giữa thị vệ và tướng quân quả thực rất cảm động, vì thế Lâm Bắc Thần quyết định cho bọn họ đoàn tụ dưới âm phủ, như vậy có thể tiếp tục tình cảm chủ tớ, haizz, không cần cảm ơn ta đâu.
Những người xung quanh đều chết lặng.
Thật tàn nhẫn, giết...giết hết tất cả? Dù sao cũng đang trên đảo Hải tộc người ta, vậy mà không cho một chút mặt mũi luôn ư? Hải tộc không có tôn nghiêm sao?
Cảnh tượng này làm vô số cường giả cùng binh lính Hải tộc nhất thời nóng như muối trong chảo vậy, trở nên sôi sục không thể ngăn cản.
“Hắn giết tướng quân, còn giết luôn đám hộ vệ...”
“Bắt nạt người khác quá đáng.”
Rất nhiều cường giả Hải tộc đỏ cả mắt, tất cả đều hướng về phía võ đài nhìn. “Làm sao? Không chơi nổi à?”
Lâm Bắc Thần giả vờ không sợ hãi, nhìn lên trời cười thật to: “Ha ha ha, đại chiến võ đài không chết không thôi, đây là quy tắc đặt ra từ trước, ha ha, Hải tộc các ngươi luôn miệng nói Hải Thần vinh quang, xem ra cũng chỉ thế này mà thôi, trước đó là đám thị vệ không theo quy tắc, đại chiến võ đài còn chưa kết thúc đã xông lên, can thiệp vào quá trình của trận chiến, bây giờ lại muốn thắng, ha ha ha, Hải Thần à, mau hạ xuống lôi đình đánh chết những kẻ đã làm ô uế vinh quang của ngươi đi...”
Phía dưới võ đài.
Quy mưu sĩ Quy Thiểm nghe được những lời của tên “khốn kiếp” này nói, lông mày của ông không khỏi nhảy dựng lên, ông ta đặc biệt nhạy cảm với những từ này.
Bước chân của đám Hải tộc lập tức dừng lại, Nhân tộc này nói đúng, ngày đó Hắc Lãng Vô Nhai đặt ra quy tắc chính là quyết chiến võ đài, năm trận thắng ba là thắng, không chết không ngừng.
Mới vừa rồi Hắc Lãng Vô Nhai chịu thua và nhận lấy cái chết, trước khi hắn chết, trận chiến võ đài còn chưa kết thúc, đám thị vệ trưởng cùng thị vệ bất kể vì lý do gì vọt lên võ đài, đều là phạm quy.
Huống hồ bọn họ còn muốn tấn công Lâm Bắc Thần, theo quy tắc, Lâm Bắc Thần giết bọn họ cũng hoàn toàn hợp lí.
Chẳng qua là... cái khẩu khí lúc nãy chẳng lẽ phải nhịn xuống sao? Cường giả Hải tộc cùng các binh lính trong nhất thời có chút do dự, sự trả thù cùng với sự tôn sùng lâu nay đối với Hải Thần vinh quang, làm trong lòng bọn họ sinh ra xung đột mạnh mẽ.
“Ha ha, tới đi, cùng nhau lên hết đi.” Lâm Bắc Thần trong tư thế không sợ hãi, cười lạnh nói: “Ta, đệ nhất mỹ nam tử của Vân Mộng thành, Lâm Bắc Thần, có gì phải sợ chứ?” Nhưng trong lòng lại thầm nghĩ: “Này này này, cái thứ tôm cá hôi thối các ngươi, lý trí một chút đi, ngàn vạn lần đừng có vô liêm sỉ mà cậy đông hiếp yếu, đó là khinh nhờn Hải Thần miện hạ vĩ đại vinh quang đấy, đừng ép ta dùng 69 thức cho các ngươi một pháo, còn nữa...”