Kiếm Tiên Ở Đây (Bản Dịch Full)

Chương 813 - Chương 813: Thắng Bại Đã Phân

Chương 813: Thắng bại đã phân

Lâm Bắc Thần làm bộ như vô tình quay đầu nhìn về phía chiếc kiệu hoa lệ kia.

Sư nương ơi, lão nhân gia ngài còn đứng ngây ra đó làm gì, đến phiên ngươi ra sân rồi đấy.

Mắt thấy không có động tĩnh gì sau bức màn che kia, Lâm Bắc Thần đành phải tải 69 thức hoả tiễn lên, trực tiếp chống tai họa trên vai, vẻ mặt dữ tợn, dần dần hắc hoá...

Ngay lúc này...

“Đủ rồi.”

Trên chiếc kiệu hoa lệ cuối cùng cũng truyền ra giọng nói của trưởng công chúa Hải tộc.

“Các dũng sĩ Hải tộc lùi lại đi.” Bóng người sau bức màn che chậm rãi đứng lên.

“Trận chiến võ đài này là một trận chiến vinh quang mà Hải Thần miện hạ làm chứng, Hắc Lãnh tướng quân đã chết, bảo vệ vinh quang cho Hải Thần miện hạ, các ngươi không thể để những nỗ lực cực khổ của Hắc Lãng tướng quân đổ sông đổ bể, vinh quang của Hải Thần miện hạ không được khinh nhờn... Lui ra.”

Hai từ cuối cùng chính là đang quát lên.

Không nghi ngờ, đám cường giả Hải tộc rối rít lui về phía sau, quân đội của Hải tộc cũng rút lui.

Lâm Bắc Thần thở phào nhẹ nhõm, sư nương vẫn tuyệt vời vào thời điểm quan trọng, nếu không, hắn chỉ có thể hoá thành nhị doanh trưởng, dùng thức 69 làm ‘mẹ nó một pháo’.

Nhưng uy lực của kiểu 69 và độ giật của nó khủng khiếp như thế nào thì chính Lâm Bắc Thần cũng không biết, lỡ như làm một pháo, mọi người cùng nhau đồng quy vu tận thì sao?

“Công chúa Hải tộc tôn quý, ngài quả là viên ngọc của đại dương, là niềm tự hào của Hải tộc. Theo như thỏa thuận ngày đó, lần này Nhân tộc của bọn ta chiến thắng, ngài nên thực hiện lời hứa của mình, bãi bỏ hệ thống cấp bậc ở Vân Mộng thành, không còn coi Nhân tộc là thú ngựa để cưỡi nữa...” Lâm Bắc Thần cười hì hì nhìn về phía chiếc kiệu hoa lệ kia.

“Được.” Công chúa trưởng Hải tộc nói.

Đám người trên khán đài hò reo cuồng nhiệt, cuối cùng...cũng làm được!

Trong cuộc đấu tranh gian khổ này, cuối cùng các thị dân của Vân Mộng thành cũng chiến thắng, mặc dù vẫn ở vị trí bị thống trị nhưng đó đã là vị trí cao nhất mà đám người Lâm Bắc Thần có thể đạt được rồi.

“Nương, nương, có phải cha không cần đi đánh nhau nữa đúng không?” Bé gái nở nụ cười hạnh phúc trong vòng tay của thiếu phụ.

Thiếu phụ ôm con gái, vui mừng gật đầu trong nước mắt: “Đúng vậy, Tiểu Đinh Đương, cha không cần đi đánh nhau nữa, kết thúc rồi, con phải nhớ đến vị tiểu ca ca trên võ đài kia, nhớ mặt ca ca đó, cậu ấy là ân nhân của nhà chúng ta, sau này nhất định phải báo đáp hắn thật tốt.”

Thật ra thì trước khi trận chiến thứ ba bắt đầu, Nhân tộc đã chiếm ưu thế rất rõ ràng rồi, nếu như lúc đó Lâm Bắc Thần không biết xấu hổ, trực tiếp từ chối lời thách đấu của Hắc Lãng Vô Nhai mà thay vào đó là một trong số Đái Tử Thuần hoặc Lưu Khải Hải lên, tuỳ tiện chịu chết, tốn qua một vòng này, sau đó hắn tự mình xuất thủ chống lại các cường giả khác của Hải tộc thì không chỉ bản thân Lâm Bắc Thần không gặp quá nhiều nguy hiểm mà cả cục diện của Nhân tộc cũng sẽ hoàn toàn ổn định, hắn làm như vậy, bất kì ai cũng sẽ không chút oán trách và cũng sẽ hiểu cho nổi khổ tâm của hắn, ngay cả người nhà Đái Tử Thuần cũng không nói được gì.

Hơn nữa trong hai người Đái Lưu, Lưu Khải Hải chính là ân sư của Lâm Bắc Thần, vì vậy nếu ai đó thực sự cần phải hy sinh, Đái Tử Thuần sẽ có xác suất cao hơn.

Tuy nhiên, Lâm Bắc Thần không làm như vậy, hắn dứt khoát chấp nhận rủi ro về phần mình, leo lên võ đài, đi nghênh chiến với người mạnh nhất trong trận doanh Hải tộc, đây mới thật sự là cường giả.

Trong lòng thiếu phụ biết ơn Lâm Bắc Thần đơn giản là khắc cốt ghi tâm, cô bé cười khúc khích ngọt ngào khi nghe mẹ nói thế: “Nương ơi, đợi con lớn lên con sẽ gả cho đại ca này.”

Thiếu phụ ngẩn ra, nhìn về phía trượng phu.

Phụt.

Hai người nhìn nhau không nhịn được liền bật cười.

Chỉ là lời của trẻ con mà thôi, nhưng mà trong lòng thiếu phụ, bất giác cũng sinh ra một tia hy vọng, nếu như Tiểu Đinh Đương có thể gả cho Lâm Bắc Thần tuyệt thế Thiên Kiêu, vậy thì cũng coi như có một kết quả tốt đúng không?

Đám đông từ khán đài dần rút lui một cách trật tự, tiếng hoan hô suốt một đường, mà ba chữ Lâm Bắc Thần được hoan hô nhiều nhất, chẳng qua là lúc này Lâm đại thiếu đang được các cường giả Nhân tộc khiêng lên cáng, một đường lẩm bẩm kêu rên.

“Chậm một chút, aido, chó má... Các ngươi muốn làm đau chết chúa cứu thế à?” “Rốt cuộc là tên chó má nào khiêng cáng vậy, có thể bớt run được không...

“A, cảm giác cơ thể mình rỗng tuếch, thương lượng một chút, mọi người có thể góp một ít tiền cho ta để ta mua thuốc trị thương không.”

Lâm Bắc Thần nằm trên cáng, kêu rên nhớn nhác như một con lợn, không có một chút phong thái của cường giả cứu thế cả, đám người xung quanh cũng không coi lời hắn nói là thật, cười đùa hi hi ha ha, ngược lại còn cảm thấy Lâm đại thiếu càng gần gũi.

Nhìn xem, đây chính là anh hùng của bọn ta, mặc dù có lật ngược tình thế để cứu tất cả mọi người thì cũng không có chút hình tượng nào cả, thân dân biết bao nhiêu.

Trên võ đài thì anh dũng không sợ hãi, mà ở trên cáng lại cố tình làm ra bộ dạng não tàn như vậy, làm cho các thị dân không cảm thấy tội lỗi...

Lâm đại thiếu thực sự là có thiện ý.

Còn việc gom tiền mua thuốc? Ai tin vào trò đùa kiểu này thì người đó mới não tàn.

Bình Luận (0)
Comment