Chiều hôm đó.
Trong Vân Mộng thành, một khung cảnh giăng đèn kết hoa, thành cũ ảm đạm khốn khổ lâu ngày nay đã có màu sắc rực rỡ, mà những thị dân lâu nay khốn khổ cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, mọi người đang ăn mừng theo nhiều cách khác nhau, chúc mừng sau ba tháng đã nhìn thấy được quang minh trên bầu trời mây mù.
Dù trong lòng nhiều người biết cuộc sống sau này sẽ còn rất nhiều khó khăn, nhưng dù sao đi nữa, nhất định cũng không giống như trước đây, ăn bữa hôm lo bữa mai, những người cha không phải lo lắng cắn răng khi ra ngoài kiếm thức ăn cho vợ con và mẹ già sẽ bị Hải tộc chém chết mà không rõ lý do, bị phơi thây trong cống ngầm, chết không nhắm mắt, không thể chăm sóc cho người thân được nữa...
Các bà vợ không phải lo chồng đi ra ngoài không trở về được, vài ngày sau tìm thấy xác người thân không lành lặn nằm trong cống ngầm, cũng không cần phải lo lắng đám rác rưởi Hải tộc phá cửa xông vào nhà, không phải đối mặt với sự lăng nhục vô nhân đạo, đứa bé trong tay trở thành thức ăn cho bọn chúng, những ngôi nhà cực khổ xây dựng bị thiêu rụi...
Con cái không phải lo lắng khi thấy cha mẹ ngày nào cũng đầy lo lắng và hồi hộp, không lo mỗi ngày đều đói bụng, thấy anh chị em chết vì đói...
Cuộc sống thoả mãn như thế giới thần tiên trước đây của Vân Mộng thành đã biến mất và không thể quay lại, nhưng ít nhất sau trận chiến này, Lâm Bắc Thần thiếu gia bọn họ dùng máu tươi đánh đổi cơ hội sống sót cho những người khắp thành.
Rất nhiều gia đình đều đặt bài vị trường sinh của Lâm Bắc Thần trong các phòng sang trọng của họ, đồ cúng trước bài vị tuy thô sơ nhưng nó cũng đã là thức ăn ngon nhất mà người dân có thể lấy ra.
Đốt nhang thơm, khói lượn lờ, Lâm Bắc Thần ngày này gần như đã trở thành một vị Phật sống của vạn gia đình.
...
Chạng vạng tối.
Học viện Sơ cấp Số 3.
Trúc viện.
Lâm Bắc Thần nửa người trên giống như một xác ướp, hưởng thụ liệu pháp mát-xa của Thiên Thiên cùng Thiến Thiến, đây mới chính là cách mở ra cuộc sống mới, liều sống liều chết thật sự không phải là chuyện con người có thể làm
“Thiếu gia, Hàn Băng Lang mang thai hình như sắp sinh rồi.”
Thiến Thiến cười cười nói: “Mới vừa rồi Dương Trầm Chu đại thúc tới thăm rồi, nói là nhiều nhất nửa ngày nữa sẽ sinh...”
“Hả?” Lâm Bắc Thần ngạc nhiên nói: “Tên chết tiệt Dương Trầm Chu kia không phải thợ rèn sao? Còn thành thạo việc làm bác sĩ thú y?
Hiện tại hắn vẫn có rất nhiều ý kiến đối với Dương Trầm Chu, hồi đó tự nhiên đầu óc nóng lên, dùng bản vẽ Thiên Mã Lưu Tinh Tí, nhập cổ phần vào cửa hàng binh khí Búa Sắt, còn trên võ đài quảng cáo miễn phí cho tên chết tiệt này nữa, kết quả bao lâu rồi vẫn chưa thấy tiền về.
Đặc biệt là trong ba tháng qua, Vân Mộng thành thất thủ, Dương Trầm Chu thấy có chuyện không ổn liền cho đóng cửa tiệm, mang theo Lữ Linh Trúc trực tiếp giấu đi, bây giờ trong tiệm binh khí Búa Sắt không còn một sợi tóc, thậm chí một cái búa còn không tìm thấy.
Lâm Bắc Thần suy nghĩ một chút liền như bị thiếu máu, hắn thật sự đau răng đau gan.
“Hì hì, Dương đại ca mấy ngày nay, đang làm bác sĩ thú y ở thành cũ.”
Thiên Thiên cười hì hì nói: “Nghe nói gần đây hắn rất bận, cùng với những người chung chí hướng thành lập một tổ chức, có liên hệ đến quan phương đế quốc, hai ngày nay chính là đang chuẩn bị nghênh đón đặc sứ của Triêu Huy thành, muốn âm thầm tích góp lực lượng nghênh đón quân đội đế quốc phản công, khôi phục Vân Mộng thành.”
Lâm Bắc Thần vừa nghe thấy điều đó, răng càng đau hơn, ngươi giỏi lắm Dương Trầm Chu, không làm việc đàng hoàng, một tên thợ rèn như ngươi, không lo rèn sắt cho tốt, đi làm thú y thì cũng thôi đi, lại còn muốn hoạt động ngầm?
Trên trái đất nó được gọi là ‘đầu bếp không muốn làm thợ may thì không phải một người lái xe giỏi’, còn ở thế giới này nó chính là ‘không muốn làm bác sĩ thú ý không phải là thợ rèn giỏi’?
Đúng là chuyện khó tin ở khắp nơi mà.
“Đặc sứ chó má kia, không phải nói là tới sớm sao?” Lâm Bắc Thần hỏi: “Tại sao còn chưa đến thành?”
Thiên Thiên hạ giọng, có chút khổ sở nói: “Nghe nói ba nhóm đặc sứ đầu tiên đều bị Hải tộc phát hiện trên đường đến Vân Mộng thành, tất cả đều bị giết chết.”
Lâm Bắc Thần: “...”
Ba nhóm đặc sứ trước thật thảm, còn chưa làm nhiệm vụ mà đã bị xoá sổ rồi, có thể thấy, đảng ngầm không dễ mà thực hiện được,
Nhưng mà đối với loại chuyện này, Lâm Bắc Thần cũng hết cách.
Đang nói chuyện thì từ có khách từ Trúc viện tới, chính là vợ chồng Đái Tử Thuần, mang theo cả con gái nhỏ đến thăm Lâm Bắc Thần.
“Mời vào.”
Lâm Bắc Thần mặc quần áo, đi tới sảnh tầng một đón khách.
“Tuỳ tiện tới thăm mong Lâm thần sứ không trách tội.” Đái Tử Thuần lịch sự tao nhã, trong tay cầm một vò rượu nhỏ màu đen, chắp tay hành lễ.
“Đái đại ca không cần khách khí như vậy, mời ngồi.” Lâm Bắc Thần cười nói, hắn có ấn tượng rất tốt về Đái Tử Thuần, bởi vì đây là một người có tình yêu và chính nghĩa.
Lâm Bắc Thần từ trước đến giờ ích kỷ, hắn tự hỏi nếu mình là Đái Tử Thuần, ngày đó nhất định sẽ không đứng ra, gia đình của Đái Tử Thuần sống ở trong Vân Mộng thành vô cùng khiêm tốn, chẳng ai biết hắn là cường giả cấp võ đạo tông sư, vì vậy không cần phải đứng ra liều mạng vì cả thành, huống gì hắn còn có vợ con,
Hắn không phải không biết trận chiến võ đài nguy hiểm đến mức nào, một khi hắn chết trận thì tình cảnh của vợ con hắn sẽ nguy hiểm đến mức nào trong thế giới hỗn loạn này, mà hắn cũng hoàn toàn có năng lực bảo vệ vợ con mình rời khỏi Vân Mộng thành, tìm đến nơi an toàn khác, nhưng hắn vẫn kiên quyết chọn đăng ký tham chiến.
Dù không xuất chiến nhưng Lâm Bắc Thần rất ngưỡng mộ và kính trọng tấm lòng và lòng dũng cảm của hắn, cũng như cuộc nói chuyện uỷ thác lúc lâm trận, cái này gọi là tinh thần thượng võ là vì đất nước và nhân dân.
Đái Tử Thuần không vì nước nhưng hắn chắc chắn cũng được coi là vì dân, Lâm Bắc Thần vẫn luôn muốn trở thành người như vậy, nhưng trong lòng hắn cũng biết, mình không được như Đái Tử Thuần, nếu cho Lâm Bắc Thần một cơ hội nữa, hắn sẽ mang vợ con chạy trốn. Vì thế hắn càng kính nể Đái Tử Thuần.