Đám người Vương Trung vừa nhìn thiếu gia đều sợ tới mức run rẩy lập tức đều phản ứng lại, cả đám chuẩn bị chạy về phía trong phòng.
Kế đó lại nghe Lâm Bắc Thần lớn tiếng nói một câu: “Nhanh lấy Thiết Tý Cung dự phòng của ta ra đây, đi săn rồng thôi.”
Hóa ra run rẩy là do phấn khích.
Được biết rằng trong truyền thuyết thần thoại, việc tắm máu rồng có thể đao thương bất nhập.
Hơn nữa thịt rồng cũng là vật đại bổ.
Làm sao Lâm Bắc Thần có thể không nổi lên lòng săn bắn?
Nhưng trong giây phút tiếp theo, không đợi Lâm đại thiếu gia can đảm vô cùng kia tiến hành giết rồng, thì Thanh Long khổng lồ vờn quanh Vân Mộng thành uốn lượn một vòng rồi khuấy lên một trận mưa gió, bỗng dưng nó biến mất tại phương hướng đảo chủ tân thành.
“Chẳng lẽ là ta nhìn lầm?” Trong mắt Lâm Bắc Thần lóe lên một tia nghi hoặc: “Các ngươi có nhìn thấy không? Ở đỉnh đầu con rồng vừa nãy dường như có một người đang đứng phải không?”
……
……
Tân Thành Chủ đảo.
Thanh Giao khổng lồ chậm rãi đáp xuống mặt đất.
Vô số cường giả của Hải tộc quỳ gối trên quảng trường.
“Cung nghênh thần sứ.”
Ngay cả trưởng công chúa và Đinh Tam Thạch cũng đều xuất hiện trên quảng trường để cúi đầu hành lễ.
Thanh Giao từ từ cúi đầu xuống, nó đặt cái đầu to bự kia dán vào trên mặt đất.
Bà lão lưng gù cầm pháp trượng màu đen chậm rãi bước xuống.
Áo nỉ có mũ màu xanh tốc lên.
Một gương mặt thấm đẫm sự tang thương thoạt nhìn rất có uy nghiêm, chỉ là hai bên trán có hai xúc tu màu lam nhạt, giống như là ăng ten, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện trên đỉnh xúc tu còn có đồ vật trông như hai con mắt nhỏ đang chuyển động tròn đều kia.
“Đứng lên đi.”
Ánh mắt của bà lão lưng gù liếc qua trên người các cường giả Hải tộc tại quảng trường, sau đó mới chậm rãi đi tới trước người vợ chồng Trưởng công chúa khom người hành lễ, bà thản nhiên gật đầu, nói: “Công chúa điện hạ không cần đa lễ.”
Trưởng công chúa đứng thẳng dậy.
Bà lão lưng gù lại hơi hành lễ giống trưởng công chúa.
Bởi vì trước đó Trưởng công chúa hành lễ với nàng chính là đại biểu cho sự tôn kính đối với Hải Thần Miện, nàng là chấp trượng giáo chủ của Tây Đình thần điện, lần đầu tiên hiện thân đại biểu cho sự giáng lâm của Hải Thần.
Mà sau khi hành lễ với Hải Thần, nàng cần phải hành lễ với Trưởng công chúa.
Dù sao trưởng công chúa cũng là tộc vương của Tây Hải Đình.
“Dung giáo chủ đột nhiên đến đây, không biết có chuyện gì nhỉ?” Trưởng công chúa lên tiếng hỏi.
Bà lão gù lưng thần sắc lạnh lùng nói: “Thần điện hạ pháp chỉ, ra lệnh cho ta đến đây đốc thúc công chúa điện hạ mau chóng xây dựng hoàn thành tế đàn mắt biển trên đất liền... Hành động của công chúa điện hạ thật sự là quá chậm. ”
Vẻ mặt Trưởng công chúa khẽ động: “Bây giờ vẫn chưa có đủ điều kiện xây dựng tế đàn mắt biển.”
Bà lão lưng gù nói: “Tất cả tài nguyên và tài liệu cần thiết để xây dựng tế đàn ta đã mang theo, không có gì là không đủ cả... Công chúa, cái chết của Hắc Lãng Vô Nhai khiến cho thần điện và Vương Đình đều vô cùng thất vọng, ngươi hoàn toàn không hề đứng trên lập trường của Hải tộc để làm việc…”
“Nhưng vinh quang của Hải Thần cũng cần tín ngưỡng và truyền bá của sinh vật trên đất liền, chúng ta...” Hải lão nhân ở bên cạnh nhịn không được lên tiếng.
Ầm ầm!
Bà lão lưng gù quay đầu nhìn lại.
Đôi mắt đục ngầu kia chợt phóng thích ra lực lượng trùng kích khủng bố vô hình.
Phốc phốc.
Hải lão nhân phun ra một búng máu tươi, sau đó bay ngược ra ngoài mấy chục mét.
“Đại soái hải cẩu à, nơi này hình như không có chỗ cho ngươi nói chuyện đâu.”
Sâu bên trong đôi mắt bà lão lưng gù kia hiện lên một tia sát ý, nói: “Ngươi du lịch trên đất liền quá lâu thế cho nên đã sớm bị Nhân tộc đồng hóa, tư tưởng của ngươi rất nguy hiểm, không nên truyền bá trong dũng sĩ Hải tộc. ”
Hải lão nhân lau vết máu tươi nơi khóe miệng, ánh mắt vô cùng bình tĩnh.
“Thời gian sẽ chứng minh tất cả.” Ông ta thản nhiên nói: “Ngược lại là ngươi, Dung giáo chủ, nếu ngươi đại biểu cho thần điện đến đây thì kính xin ngươi đưa ra pháp chỉ của thần điện, sau đó hẵng diễu võ dương oai cũng không muộn, nếu không thì ta có lý do hoài nghi ngươi truyền giả ý chỉ, muốn báo thù thay cho đồ nhi của ngươi mà thôi. ”
“Ha ha ha…”
Bà lão lưng gù là Dung giáo chủ kia nở nụ cười lạnh, lòng bàn tay khẽ mở ra.
Một tấm lệnh bài màu xanh da trời hiện lên trong lòng tay.
“Giọt nước mắt của Hải Thần này có thể chứng minh được không?” Bà lão nhìn chằm chằm vào Hải lão nhân.
Gương mặt Hải lão nhân lộ ra vẻ kinh ngạc, im lặng không nói gì nữa.
Giọt nước mắt của Hải Thần chính là một trong ba chí bảo của Hải Thần Điện, người nào cầm bảo vật này giống như Giáo hoàng Tây Hải Đình đích thân xuất hiện, đương nhiên có thể chứng minh tất cả.
“Thần điện đã nhận được tin tức, có đoàn đặc phái viên của đế quốc Bắc Hải lẻn vào Vân Mộng thành, mưu toan tạo ra hỗn loạn. Đại soái hải cẩu, mũi chó của ngươi rất linh hoạt nên hãy điều tra kỹ càng chuyện này, ta muốn ngươi thà giết nhầm còn hơn là buông tha, lôi ra hết cả đám người chống phản động treo lên đánh chết trên quảng trường đi.” Dung giáo chủ gằn từng chữ không cho bất kỳ nghi ngờ nói.
Hải lão nhân hành lễ nói: “Vâng.”
Dung giáo chủ lại nhìn về phía Trưởng công chúa, nói: “Vào ngày tướng quân Hắc Lãng Vô Nhai ước chiến năm trận với Nhân tộc tại Vân Mộng thành, tại sao chỉ chiến đấu đến trận thứ ba đã kết thúc sớm?”
“Bởi vì tướng quân Hắc Lãng thua liên tiếp ba trận, trận chiến tiếp theo liền không còn ý nghĩa gì nữa.” Trưởng công chúa nói.
“Không còn ý nghĩa?” Dung giáo chủ cười ha ha, rồi nói: “Sai rồi, là có ý nghĩa, hơn nữa còn có ý nghĩa rất lớn.”
Chúng cường giả Hải tộc xung quanh nghe vậy đều không khỏi trở nên ngây ngốc.
Có ý gì vậy?
Chợt nghe bà lão giáo chủ lưng gù, dùng một loại thanh âm trầm thấp tàn nhẫn lạnh lùng, bà cười ha hả, rồi nói: “Ước chiến năm trận, nhất định phải đánh đủ năm trận, thiếu một trận cũng không được...Cho nên, xin mời Trưởng công chúa chuyển lời cho Nhân tộc trong Vân Mộng thành, hai trận chiến đấu còn dang dở kia sẽ tiến hành ở địa điểm địa điểm ban đầu.”
“Cho dù hai trận đều thắng, nhưng đã không có cách nào xoay chuyển thế cục bại trận.” Trưởng công chúa nói.