Ầm!
Mặt biển bỗng dưng dậy sóng lớn.
Mặt nước gió dữ cuồn cuộn.
Một con Thanh Giao cực kỳ to lớn từ trên mặt nước phóng thẳng lên trời.
Thanh Giao thân dài ngàn thước, lớn đến độ vượt quá sức tưởng tượng, long lân màu xanh lóe lên tia sáng, lợi trảo dữ tợn, giao long sắc bén tựa như đao kiếm, hai đồng tử như đầm máu, lạnh lùng vô tình, nó toát ra một loại khí tức giết chóc và tàn bạo không chút che dấu.
“Gầm…!”
Một tiếng hét chấn động.
Thanh Giao ngửa mặt lên trời rít gào, âm thanh truyền đi trăm dặm.
Trên mặt nước biển dấy lên sóng bão trùng trùng điệp điệp, tựa như muốn bao phủ thế giới này.
Nếu như có người nhìn thấy Thanh Giao khổng lồ khủng bố ấy nhất định sẽ kinh hãi đến độ linh hồn thăng thiên.
Giao Long thuộc về loại sinh vật, vốn chính là kẻ săn mồi đỉnh cấp trong sinh vật biển.
Nhưng lúc này, lại có một thân ảnh lẳng lặng đứng ở trên đầu con Thanh Giao.
Đó là một bà lão lưng gù mặc áo bào rộng màu lam, trong tay nắm một cây pháp trượng màu đen khảm quả cầu thủy tinh màu xanh lam, bà chỉ có chiều cao không tới một 1 mét, thoạt nhìn mỏng manh vô cùng giống như chỉ với một trận gió đã có thể thổi ngã, cơ mà giờ đây bà chỉ nhẹ nhàng hừ một tiếng, Thanh Giao ngàn mét dưới chân lập tức liền ngoan ngoãn lơ lửng giữa không trung, không dám động đậy ty gì.
“Đồ nhi Vô Nhai của ta, ngươi chết vì Hải tộc, chết một cách can đảm hoành tráng.”
Bà lão nhìn về hướng Vân Mộng thành, trong ánh mắt bắn ra sát ý âm lãnh: “Vi sư xuất quan chậm một bước, yên tâm đi, ta sẽ báo thù cho ngươi.”
Bà nhẹ nhàng gõ nhẹ vào cây gậy.
Thanh Giao khổng lồ dưới chân gầm thét một tiếng, bay lên cưỡi sương mù, tốc độ cực nhanh trong nháy mắt đã vượt qua trăm dặm, nó giống như một tia chớp màu xanh bay về phía Vân Mộng thành.
“Nào, ngoan, uống sữa đi…” Lâm Bắc Thần cầm hai bình sữa, hắn đang cho Tiểu Nhị và Tiểu Tam bú sữa.
Thiến Thiến và Thiên Thiên vẫn tìm được sữa, có một số phụ nữ đang cho con bú trong thành phố vậy nên có dư sữa mẹ, vừa nghe Lâm đại thiếu gia muốn uống sữa, nếu đổi lại là trước kia chỉ sợ sẽ mắng té tát một trận, nhưng hiện tại vậy mà tranh lấy vắt sữa, còn bóp ra rất nhiều.
Tiểu Nhị và Tiểu Tam nằm sấp trong lòng Lâm Bắc Thần, cắn chặt núm vú giả hút mạnh.
Ở đằng kia thì Quang Tương đang đút thịt cho hổ con mọc cánh.
Con hổ đực huyết mạch biến dị này, cả người đều trông có vẻ vô cùng có phẩm vị, lúc này mới vừa mới sinh ra bao lâu đã kiên quyết không uống sữa, chỉ thích mỗi ăn thịt thôi, hơn nữa còn là thịt sống.
Vì thế cha dượng Quang Tương lập tức đi săn bắn ở Tiểu Tây sơn trở về, cắt thịt đút cho con hổ đó ăn.
“Chủ nhân, có muốn đặt tên cho nó không?” Quang Tương đặt câu hỏi trên bản viết chữ.
Dáng vẻ cẩn thận từng li từng tý hơn nữa còn mang theo nụ cười nịnh nọt.
Lâm Bắc Thần không kiên nhẫn xua tay: “Tùy thôi, tự ngươi nghĩ đi.”
Lâm Bắc Thần lập tức vội vàng cúi đầu, sau đó nó vui mừng phấn chấn quay về suy nghĩ.
Kẻ mù cũng đều nhìn ra được, Quang Tương vô cùng quan tâm con hổ con này, quả thực coi như là con ruột của mình mà đối đãi, đúng kiểu cầm trong tay thì sợ ngã, ngậm trong miệng thì sợ tan.
Điều này có thể liên quan đến thời điểm hắn ở Bắc Hoang sơn, cho dù hậu cung có vô số chuột phi nhưng vẫn không có con nối dõi huyết mạch trực tiếp của mình.
Ngược lại Mẫu Hàn Băng Lang ăn no xong, ánh mắt âm u nằm sấp ở một bên, đối với ba đứa con của mình ngược lại không có mấy ý tứ thân cận.
Có lẽ nó rất yên tâm về hai người cha kế là Lâm Bắc Thần và Quang Tương.
Có lẽ ở trong mắt nó ba đứa nhỏ này đều là nghiệt chủng, lúc trước nó căn bản không hề muốn sinh bọn họ ra, chỉ là khi đó không thể phản kháng được...
Hai con sói con màu xanh đã ăn no rõ ràng sôi nổi hơn rất nhiều, chúng nó nhảy tới nhảy lui trong lòng Lâm Bắc Thần, hoặc là liếm lòng bàn tay Lâm Bắc Thần, có lúc lại cọ cọ mu bàn tay hắn, vô cùng thân mật...
Con hổ nhỏ thì hoàn toàn khác nhau.
Thỉnh thoảng Lâm Bắc Thần nhìn nó, nó đều nhe răng trợn mắt, phần lông trên cổ thì dựng cả lên, dường như đang bị uy hiếp nó để lộ cái răng sữa, một lớp băng khí quấn quanh cơ thể hổ con…
Bốp.
Lâm Bắc Thần trực tiếp vả cho con hổ nghịch ngợm bay ra ngoài.
Nhe răng với ta ư?
Ta đã nể mặt lắm rồi đấy.
Đừng tưởng rằng bản thân là một con ma thú biến dị thì ta nhất định sẽ coi ngươi là bảo bối.
Ta chính là người từng được thần nữ thượng qua, một con ma thú cấp bậc là cái thá gì chứ.
Chít chít chít!
Quang Tương lo lắng kêu lên, nó bộp một tiếng vọt tới bắt lấy con hổ mọc cánh đang ở giữa không trung, dáng vẻ như người cha già tan nát trái tim, nó u oán liếc nhìn Lâm Bắc Thần...
“Đúng rồi.”
Lâm Bắc Thần im lặng nói: “Đưa con trai ngươi đến Tiểu Tây Sơn từ từ cho nó đi, sau này giáo dục quản lý cho cẩn thận vào, còn dám nhe răng trợn mắt với ta vậy còn đánh nó. ”
Bấy giờ Quang Tương mới thở phào nhẹ nhõm.
Đúng lúc này…
Từ trong cổ họng của hổ con mọc cánh đột nhiên phát ra một tiếng gầm nhẹ.
Hai con sói nhỏ nằm trong lòng Lâm Bắc Thần bỗng dưng cũng nức nở nhìn lên bầu trời, đồng thời thân thể nhỏ bé dựa sát vào Lâm Bắc Thần.
“Gruu…!”
Giữa không trung vang lên một tiếng rít gào hung bạo giống như sấm sét cuồn cuộn trên cửu thiên.
Trong tầng mây trầm thấp mơ hồ có thể nhìn thấy một sinh vật hình rồng khổng lồ, uốn lượn xuyên qua, hai con ngươi to lớn tựa như hai vầng trăng máu ẩn giấu trong đám mây, xuyên qua tầng mây.
Những nơi nó đi qua, mây đen quay cuồng.
Trên mặt đất cũng cuốn lên từng trận gió dữ dội.
“Đó là cái gì vậy?” Sắc mặt Vương Trung thay đổi.
“Hình như là rồng?”
“Trời đất, là Long Vương sao?”
Hàn Bất Hối và Tiêu Bính Cam đồng loạt hô lên.
Lâm Bắc Thần cũng đứng bật dậy.
Thế giới này thực sự có rồng tồn tại ư?
Vậy thì phải là sinh vật thuộc đẳng cấp gì nhỉ.
Ánh mắt của hắn xuyên thấu qua tầng mây sau đó nhìn thấy một đạo thân ảnh khổng lồ uốn cong dài hơn ngàn thước, thân thể không khỏi run rẩy.
“Nhanh lên, mọi người còn ngơ ngác ra đó làm gì?” Lâm Bắc Thần lớn tiếng quát.