Kiếm Tiên Ở Đây (Bản Dịch Full)

Chương 824 - Chương 824: Uy Vọng Rất Lớn

Chương 824: Uy vọng rất lớn

Tiếu Vong Thư liếc nhìn Nhạc Hồng Hương một cái.

Trong ánh mắt hắn mang theo sự trách cứ.

“Bất kỳ một con dân đế quốc nào cũng đều phải làm tốt giác ngộ, cho dù là lúc nào cũng có thể cống hiến sức lực cho hoàng thất."

Tiếu Vong Thư nhíu mày rồi nói: “Ngươi thân là một trong những thành viên của đoàn đặc phái viên, vậy mà ngươi lại nói ra những lời không hề có tính giác ngộ như vậy, thật sự làm cho ta rất thất vọng...”

“Nhưng mà...”

Nhạc Hồng Hương còn muốn giải thích gì đó.

Tiếu Vong Thư trực tiếp ngắt lời nàng, nói: “Không có nhưng mà gì hết, Tiểu Nhạc, rốt cuộc ngươi có biết hay không, một khi Hải tộc xây xong căn cứ đầu tiên vững chắc trên đất liền ở Vân Mộng thành vậy thì sẽ sự uy hiếp đối với đế quốc sẽ lớn đến cỡ nào chứ? Đại quân Hải tộc từ nay về sau có thể giống như ôn dịch lan tràn, thậm chí đều sẽ mang đến đả kích có tính hủy diệt đối với tất cả sinh vật trên đất liền.”

“Nhưng cho dù là phát động tất cả người dân của Vân Mộng thành tham gia đấu tranh, thì cũng không thay đổi được cái gì, lực lượng của bọn họ hoàn toàn không đủ chống trọi.” Hàn Bất Phụ nhịn không được nhíu mày nói.

“Chuyện này cũng chưa chắc.” Vẻ mặt Tiếu Vong Thư hờ hững, mang theo một tia mỉm cười quái dị, hắn nói: “Không phải Vân Mộng thành vừa mới thành công ở đại chiến lôi đài, đánh bại Hải tộc một lần sao? Ngay cả tộc trưởng Hắc Lãng Vô Nhai của Sa Khắc tộc cũng bị giết... Ha ha, điều này không phải vừa vặn chứng minh tiềm lực của Vân Mộng thành sao? ”

Sắc mặt của đám người thay đổi ngay lập tức.

Mấy vị hộ vệ cao thủ trong đoàn đặc phái viên đều nhao nhao gật đầu tán thưởng.

Mà đám cao thủ tổ chức chống phản động của Vân Mộng thành lập tức nhớ tới hình ảnh thiếu niên gần như vô địch trên lôi đài kia.

Sở dĩ có thể giành được thắng lợi của lôi đài chiến đều là do thiếu niên kia một tay chống trời mà thôi.

“Đó bởi vì có Lâm Bắc Thần...”

“Đúng vậy, nếu không phải Lâm đại thiếu gia, thì người trong Vân Mộng thành đã sớm bị tàn sát hầu như không còn ai nữa.”

Mấy cường giả thuộc tổ chức chống phản động địa phương nhịn không được nói.

Tiếu Vong Thư mỉm cười, nói: “Chuyện này đơn giản, cứ để Lâm Bắc Thần ra tay gia nhập vào đoàn chúng ta, vậy thì mọi việc dễ dàng được giải quyết rồi đúng không?”

“Nhưng mà... chúng ta đã tiếp xúc qua mấy lần trước đó. ”

Lữ Linh Trúc khẽ nhíu mày, nàng tiếp tục nói: “Lâm huynh đệ đối với loại ý nghĩ phát động tất cả mọi người tiến hành chiến đấu vũ trang, cũng không hề đồng ý, hơn nữa sau đại chiến lôi đài lần đó hắn đã từng nói, trong thời gian ngắn sẽ không làm loại chuyện này nữa. ”

Dương Trầm Chu cũng gật đầu, bổ sung thêm: “Lâm huynh đệ sẽ không tán thành kế hoạch để bình dân trong thành đi hy sinh.”

Dừng một lát, hắn lại nói: “Hơn nữa dường như hắn có chút hiểu lầm nho nhỏ với đại nhân đặc phái viên ngài đây…”

Nét mặt Tiếu Vong Thư bình tĩnh như thường, ông ta thản nhiên nói: “Chuyện nhỏ hiểu lầm cá nhân nhau thôi, sự nghiệp vĩ đại của đế quốc mới là lớn, vì lợi ích của đế quốc bất luận kẻ nào hay bất cứ chuyện gì cũng có thể hy sinh. Lâm Bắc Thần không muốn gia nhập, thì chúng ta có thể nghĩ biện pháp khiến hắn gia nhập. Ta đã nghiên cứu Lâm Bắc Thần rồi, cảm xúc của người này vô cùng nặng nề, chỉ cần cố ý dẫn dắt và lợi dụng sẽ không khó để hắn trở thành một thanh kiếm sắc bén trong tay chúng ta..."

“Không thể được.”

“Xin đại nhân hãy thận trọng.”

“Nhất định không thể.”

Rất nhiều cao thủ địa phương ở trong mật thất vừa nghe thấy vậy đều nhanh chóng hô lên.

Bọn họ liếc nhìn ánh mắt của Tiếu Vong Thư, hình như có chút không đúng cho lắm.

Không nghĩ tới đặc phái viên mà đế quốc phái tới lại có suy tính như thế này.

Bây giờ uy vọng của Lâm Bắc Thần ở trong Vân Mộng thành có thể nói là cực kỳ thịnh vượng.

Đoàn đặc phái viên âm thầm dùng loại mưu đồ này để đối phó Lâm Bắc Thần, thì tuyệt đối là nghịch luân người ta không thể cho phép.

Những người chống phản động trong mật thất bản thân tan xương nát thịt, đổ máu hy sinh cũng không sao cả, dù sao bọn họ đã sớm làm tốt giác ngộ vì đế quốc, vì nhân tộc dâng hiến tất cả.

Nhưng nếu nói muốn âm thầm tính kế Lâm Bắc Thần thì tuyệt đối không được.

Họ không thể chịu đựng được loại chuyện này xảy ra.

Không thể dễ dàng để cho thần tượng anh hùng do chính mình bồi dưỡng trong thành phố nhỏ này bị âm mưu quỷ kế làm ô uế và thao túng.

Bản lĩnh quan sát sắc mặt người khác của Tiếu Vong Thư rất mạnh.

Nhìn thấy đám người ở đây, trong lòng ông ta không khỏi lộp bộp một tiếng.

Ông ta không kìm được vừa kinh ngạc vừa tức giận.

Kinh ngạc chính là không ngờ tới hiện giờ ảnh hưởng của tên công tử ăn chơi trác táng Lâm Bắc Thần ở Vân Mộng lại mạnh mẽ đến vậy.

Tức giận chính là bản thân đường đường là đặc phái viên của đế quốc, vậy mà không thể hoàn toàn chỉ huy lẫn khống chế những võ phu này, bọn họ còn dám hoài nghi quyết sách của mình, cơ mà không sao cả, dù sao những người này cũng chỉ là bia đỡ đạn mà thôi.

“Ha ha, mọi người nghĩ đi đâu vậy.”

Tiếu Vong Thư mỉm cười, rồi nói: “Ý của ta không phải nói đến âm mưu tính kế Lâm hiền điệt, mà là dùng tình cảm để làm lung lay Lâm Bắc Thần, để cho hắn biết được sự uy hiếp của Hải tộc, khiến hắn chủ động gia nhập vào tổ hành động của chúng ta... Ta và phụ thân hắn chính là tri kỷ của nhau, chiếu cố hắn là chuyện của đằng ta, có điều bởi vì lần trước đến Vân Mộng thành, trong lúc nói chuyện có chút hiểu lầm với Lâm hiền chất mà thôi.”

Hóa ra là như thế.

Mọi người nghe vậy, bấy giờ mới xem như thở phào nhẹ nhõm.

Bình Luận (0)
Comment