Cẩn thận quan sát thì chỉ thấy hai con sói nhỏ đặc biệt gầy gò, cả hai rúc vào trong ngực hai thiếu nữ, run rẩy lẩy bẩy, miệng ủi tới ủi lui, cơ thể sinh vật có thể làm cho chúng nó tiến về phía bộ vị cao vút kia, dường như đang tìm sữa ăn...
Mà đúng lúc này, bà đỡ đẻ Dương Trầm Chu ở trong phòng rửa tay thay quần áo xong, hắn bước nhanh ra, khi nhìn thấy Lâm Bắc Thần ánh mắt lập tức sáng ngời, nói: “Các ngươi về rồi, nhưng mà đón được đặc phái viên chưa?”
Lâm Bắc Thần chỉ chỉ đằng sau lưng.
Dương Trầm Chu nhìn thấy đám người thê tử liền không khỏi thở phào một hơi.
Lúc này hắn lại nói với Lâm Bắc Thần: “Mẫu lang tổng cộng có thai ba đứa, lúc trước khó sinh chính là vì con hổ Hàn Băng biến dị kia quá lớn cho nên không dễ sinh ra. Nhóc con này không biết vì nguyên nhân gì mà dẫn đến biến dị huyết mạch trời sinh, hẳn là dị chủng cấp bậc thú vương. Chúc mừng ngươi, Lâm huynh đệ cược đúng rồi, con hổ đực này mà trưởng thành chắc chắn sẽ có tiền đồ vô hạn.”
“Hai con sói non còn lại đều là sói cái, coi như là chủng loại biến dị, chúng nó kế thừa sức mạnh lôi quang của cha, nhưng không bằng huynh trưởng của nó, ước chừng có thể đạt tới cấp bậc Lôi Quang Hổ. Có điều như vậy cũng rất được, hơn nữa bởi vì lúc ở trong bào thai mẹ bị con hổ đực kia cướp đoạt hấp thu quá nhiều năng lượng cơ thể mẹ, dẫn đến hai người các nàng đều có chút phát triển không tốt, cần phải cẩn thận nuôi dưỡng thì mới có thể thuận lợi sống sót...”
Hóa ra con hổ mọc cánh kia là giống đực.
Chẳng trách cắn mình ác liệt như thế.
Cùng tính thì đẩy nhau thôi.
Vừa mới sinh tuổi còn nhỏ như này, tâm cơ đố kỵ lớn cỡ đó, hâm mộ ghen tị với nhan sắc tuấn mỹ của Lâm đại thiếu gia ta liền nhanh chóng hạ độc khẩu, thật sự là cặn bã hổ vô liêm sỉ trời sinh.
Lâm Bắc Thần ôm hai con sói cái vào lòng mình, động tác dịu dàng nhẹ nhàng vuốt ve chúng nó.
Lông thú mượt mà, giống như vuốt ve thổ cẩm vậy.
Mà tiểu mẫu lang cũng cực kỳ phối hợp, dáng vẻ vô cùng thân mật, hai con ở trong lòng Lâm Bắc Thần phát ra tiếng hô hấp thoải mái, dùng cái đầu nhỏ xù xì chống vào lòng bàn tay Lâm Bắc Thần, thỉnh thoảng còn ngẩng đầu lên dùng đầu lưỡi nhỏ liếm một cái.
“Ôi chao, dễ thương quá.”
Trái tim thiếu nữ của ông đây sắp trỗi dậy mất.
Trong mắt Lâm Bắc Thần nổi lên những ngôi sao lấp lánh.
Tình yêu của hắn ngay lập tức chuyển sang hai con sói cái.
Nhìn kìa.
Bản mỹ nam tử đây quả nhiên là giá trị nhan sắc cái thế, vừa rồi có cặn bã hổ ghen tị cắn xé, hiện tại đã có sói con xinh đẹp lao vào ngực ôm ấp... Giá trị nhan sắc chính là thực lực, tiêu diệt tất cả các loài.
Sự hư vinh của đại thiếu gia có được thỏa mãn cực lớn.
“Ta quyết định, phải tự mình nuôi hai con sói nhỏ này.”
Hắn nhìn xung quanh, long trọng nói: “Ta sẽ đặt cho chúng nó hai cái tên cực hay và đẹp nhất, vậy gọi là ... Ừ... Ừm... À... Chuyện này ... Thôi vậy, gọi là Tiểu Nhị cùng Tiểu Tam đi. ”
Cái miệng của đám người Thiến Thiến, Thiên Thiên, Vương Trung và Dương Trầm Chu có chút co rút lại.
Đúng là cái tên thật sự đẹp đẽ.
“Dù sao tiểu mẫu lang cũng do ngươi làm ra, ngươi muốn thế nào cũng được.”
Dương Trầm Chu lại dặn dò: “Đúng rồi, vừa rồi quên nói cho ngươi biết, mẫu lang bởi vì khó sinh mà xuất huyết lớn, hơn nữa dinh dưỡng của cơ thể mẹ bị con hổ đực cưỡng ép hấp thu quá nhiều dẫn đến thể chất rất yếu, chắc là trong thời gian ngắn không có sữa đâu, ngươi chuẩn bị sữa cho ba nhóc con uống đi.”
Lâm Bắc Thần cười he he: “Chuyện này thì có gì khó khăn chứ?”
Hắn quay đầu nói với Thiên Thiên và Thiến Thiến: “Nhanh, mau đi chuẩn bị sữa.”
Hai thiếu nữ lập tức đỏ bừng cả mặt, làm trò một cái, rồi mới xoay người rời đi.
Lữ Linh Trúc nhịn vài lần, rốt cục có chút không kìm được nàng ở một bên nói: “Lâm huynh đệ, đặc phái viên mới đến vậy nên còn có rất nhiều chuyện, chúng ta phải lập tức đi sắp xếp, không bằng sau này lại đến trúc viện cẩn thận nói chuyện với ngươi, ngươi thấy thế nào?”
Lâm Bắc Thần ôm hai con sói nhỏ vào trong lòng, hắn nhìn về phía Nhạc Hồng Hương và Hàn Bất Phụ.
Hàn Bất Phụ nói: “Thần ca ca, chính sự quan trọng hơn, chúng ta đi gặp huynh đệ trong tổ chức tại Vân Mộng thành trước đây, đợi đến khi xử lý xong việc gấp trong tay sẽ lập tức tới đây tìm ngươi uống rượu. ”
Lâm Bắc Thần gật đầu: “Cũng được, các ngươi nhanh đi đi, ta ở Trúc viện chuẩn bị cơm canh rượu ngon chờ các ngươi, sớm quay về đây.”
Tại một căn phòng bí mật cực kỳ ẩn nấp.
Các cao thủ của tổ chức chống phản động của Vân Mộng thành đã tụ tập lại một chỗ.
Bầu không khí căng thẳng và kích động đang lan truyền xung quanh.
“Các vị huynh đệ, các ngươi vất vả rồi.”
“Nhiệm vụ lần này của chúng ta rất đơn giản, chính là tận dụng khả năng phát động đồng bào tại Vân Mộng thành, mang theo vũ trang để chiến đấu với Hải tộc…”
“Cho dù phải trả giá máu tươi thi cốt chất đống cũng cần khuấy động gà chó không yên ở Vân Mộng thành mới của Hải tộc, càng không thể để cho bọn họ thoải mái như thế hoàn toàn thành lập căn cứ trên đất liền.” Tiếu Vong Thư liếc nhìn mọi người trong mật thất, ông ta nói ra nhiệm vụ mà đoàn đặc phái viên cần gánh vác.
Nhiệm vụ này vào thời gian trước kia chỉ có một mình hắn biết.
Cho dù là hai người Nhạc Hồng Hương và Hàn Bất Phụ hai người cũng là đến lúc này mới rõ ràng.
Hai người âm thầm nhìn nhau một cái, cả hai đều có chút khiếp sợ.
Mệnh lệnh như này gần như chính là muốn chôn vùi toàn bộ nhân tộc tại Vân Mộng thành.
“Vân Mộng Thành cũng không có năng lực đối kháng với Hải tộc.”
Nhạc Hồng Hương nhịn không được dùng giọng điệu ôn hòa, đề nghị nói: “Trong thành phần lớn là bình dân, hơn nữa trải qua thời gian dài như thế, trong lúc đối kháng với Hải tộc đã có không ít võ giả trẻ tuổi chết trong chiến đấu, hiện giờ những người còn lại phần lớn là người già trẻ con, bọn họ không hề có sức chiến đấu, nếu phát động bọn họ thì sẽ không có lợi trong thời cuộc, ngược lại sẽ tạo thành thương vong không cần thiết.”