Không phải chim?
Lâm Bắc Thần tỉ mỉ nhìn lại.
Ôi đờ mờ?
Thật sự là không phải chim.
Đây là một con hổ có đôi cánh dài? Lôi...Lôi Quang Hổ.
Cơ mà cũng không đúng lắm.
Lôi Quang Hổ thuận lợi có được trạng thái sinh ra hai cánh ở phần lưng, cơ mà đó là sau khi thức tỉnh thiên phú thần thông, dựa vào lực lượng lôi quang ngưng tụ mà thành, dưới trạng thái bình thường thì trên cơ bản là nhìn không thấy cánh.
Thằng nhóc này, vậy mà vừa sinh ra đã có cánh?
Chẳng lẽ là sau khi ta xuyên qua không học kỹ chương trình sinh học ư?
Lâm Bắc Thần rơi vào nghi hoặc sâu sắc.
Hắn trực tiếp xách con hổ con mọc đôi cánh nhỏ bé kia từ trong ngực Quang Tương, tỉ mỉ quan sát nó.
Cho dù là màu lông hổ vằn xen lẫn xám trắng, hay là cái đầu đáng yêu trông như mèo con kia đều làm cho nó vừa nhìn liền có chút giống như mèo mỹ lông ngắn xinh đẹp tuyệt vời, tứ chi xương cốt cứng cáp, đuôi vừa to còn vừa dài, cái cánh ở phần lưng trông không giống với cánh của loài chim, mà lông tơ ở phần đó ngắn ngủn, không hề có tý xíu lông vũ.
Loại cấu tạo phản sinh học đó chứng minh rằng có lẽ nhóc con kia chắc chắn sẽ không bay được.
Đẹp nhất phải kể đến một đôi mắt to màu xanh da trời lấp la lấp lánh.
Nó thuần khiết giống như biển cả giữa trời trong, lại giống như viên ngọc bích hoàn mỹ không chứa chút tạp chất nào, ánh mắt mang theo sự tò mò liếc nhìn Lâm Bắc Thần.
Trong con ngươi của nhóc con kia, tựa như ẩn chứa sao trời nơi vũ trụ, hàng vạn tinh thần lóe lên tại sâu trong con ngươi.
Đôi mắt ấy toát lên một vẻ đẹp khác thường làm cho linh hồn người ta trầm mê vào đấy.
Cũng may tinh thần lực của Lâm Bắc Thần cường đại cho nên hắn tiếp tục quan sát cẩn thận.
Nhưng mà càng nhìn thì càng cảm thấy đau đầu, không đúng, thằng nhóc này không phải vừa mới sinh ra không lâu hay sao?
Sao đã mở mắt rồi thế? Còn có cái đầu to như vậy.
Điều này không phù hợp với quy luật tăng trưởng của động vật có vú thuộc họ nhà mèo.
Lâm Bắc Thần cảm thấy vô cùng tò mò, hắn sờ loạn một trận.
Con hổ mọc cánh nhỏ lộn xộn trong lòng Lâm Bắc Thần, nó giãy dụa rồi gầm nhẹ.
Hiển nhiên động tác thô lỗ của Lâm đại thiếu gia đã làm cho nó cảm giác không thoải mái, hơn nữa nó còn trở nên không thân cận với Lâm đại thiếu gia.
Cơ mà Lâm Bắc Thần còn lâu mới quản nhiều như thế.
Nuôi sủng vật không phải là để sờ à? Nếu không làm thế thì để làm gì?
Hơn nữa từ vẻ ngoài của con hổ nhỏ xem ra đúng là cực kỳ đáng yêu, quả thực moe chết đám người rồi.
Lâm Bắc Thần nhìn hai cái lập tức thấy thích con hổ này. “Ha ha, nhóc con kia, là con được hay cái nhỉ?”
Hắn dùng ngón tay gẩy chân sau của hổ con mọc cánh nhỏ. Con hổ con kia vô cùng thẹn thùng kẹp lấy hai chân sau.
“Ấy, ngại ngùng cơ à?” Lâm Bắc Thần cười ha ha, hắn mạnh mẽ tách ra chân sau của con hổ mọc cánh nhỏ.
“Gruuu...” Hổ con mọc cánh nổi giận quay đầu cắn một phát vào ngón tay Lâm Bắc Thần.
“Há há, bây giờ Hoàng Kim Kiếm Cốt của ta mà chỉ dựa vào cái răng sữa nhỏ của ngươi... Úi úi, nhả ra mau, đau đau...”
Lâm Bắc Thần đang mỉm cười cười thì hét lên ầm ĩ, hắn không thể tưởng tượng nổi phát hiện ra rằng, cho dù bản thân đao bổ kiếm trảm đều sẽ không rách da ngón tay, vậy mà hiện tại lại bị con hổ mọc đôi cánh này trực tiếp dùng cái răng sữa nhỏ xinh cắn rách lớp da, đau đớn y như mũi kim đâm vào.
Tay hắn vẩy vẩy một cái.
Bộp!
Thế là con hổ mọc cánh liền bị quẳng cho bay ra ngoài...
“Chít chít?” Quang Tương hoang mang rối loạn xông qua bên đó, hắn ôm hổ con mọc cánh trông dáng vẻ cứ như sợ con của bản thân bị ngã đau.
Mà con hổ mọc cánh nhỏ cũng rất phối hợp, nó rụt vào lòng Quang Tương, dáng vẻ uất ức ỉ ôi, hơn nữa còn dùng đầu cụng cái ngực của Quang Tương tựa như đang cáo trạng, tố cáo hành vi xấu xa của Lâm Bắc Thần.
Lâm Bắc Thần nhanh chóng liếc nhìn ngón tay của bản thân đến ngu người. Ngón tay không những bị rách da mà còn có thêm ba cái dấu răng.
Mà quan trọng nhất chính là, Lâm Bắc Thần phát hiện ra nửa ngón tay của mình đều bị đông cứng lại.
Một tầng huyền sương màu xanh nhạt nhòa bao phủ lên da thịt nơi bàn tay.
Dấu răng đâm vào dưới da thịt chừng 1 mét, chỉ là không có máu tươi chảy ra.
Bởi vì ngay cả máu cũng bị đông cứng lại rồi.
“Cho nên có thể nói, con hổ mọc cánh này vậy mà thừa kế thuộc tính hàn băng của mẹ nó?” Lâm Bắc Thần như có điều suy tư.
Nhưng cho dù là Mẫu Hàn Băng Lang thì khi dốc hết sức lực cắn xé cũng không thể cắn rách ngón tay của Lâm Bắc Thần được, chứ đừng nói là đóng băng bàn tay của hắn...
Có thể thấy được nhóc hổ con này trời sinh thần thông, có khi còn vượt qua cả cha mẹ của mình.
Vừa sinh ra đã là cấp bậc Thú Vương?
Huyết mạch biến dị?
Tiềm lực này có chút mạnh mẽ.
Lâm Bắc Thần đột nhiên cảm thấy, hình như mình đã nhặt được quỷ.
“Thiếu gia, nơi này còn có hai con.”
Trong lòng mỗi người Thiên Thiên và Thiến Thiến đều ôm một con thú nhỏ ra đây.
Lâm Bắc Thần liếc nhìn.
Hả?
Đây là hai con sói bình thường đúng không?
Hai con sói nhỏ này thoạt nhìn rất giống mẫu thân, màu lông có màu xanh biếc cả người trông cực kỳ đẹp đẽ, hơn nữa còn lóe ra huỳnh quang mờ nhạt, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện ra giữa màu lông của chúng nó có một tý hoa văn màu xanh đậm vô cùng, hình dáng tựa như với ánh chớp.
Hai nhóc con kia mắt còn chưa mở ra hoàn toàn.
Dáng người cũng không lớn bằng hổ con mọc cánh lúc trước.
“Thai ba cơ à?” Lâm Bắc Thần có chút kinh ngạc.