Kiếm Tiên Ở Đây (Bản Dịch Full)

Chương 821 - Chương 821: Thiếu Gia, Đây Không Phải Chim

Chương 821: Thiếu gia, đây không phải chim

Nụ cười của Tiếu Vong Thư dần dần đông cứng lại.

Hình ảnh hiện tại không giống với trong tưởng tượng của ông ta.

Tính cách của đứa trẻ này ghê gớm quá chứ nhỉ.

Không phải lúc trước ở học viện Sơ Cấp số 3, thỉnh thoảng ông ta đứng ra gây chuyện bị từ chối sau đó còn nói phiền phức, trực tiếp trở mặt sao?

Thế mà ghi hận đến bây giờ, đến nỗi đấy sao?

Còn những chuyện sau sau đó, Lâm Bắc Thần không thể biết được.

“Lâm huynh đệ, đừng đùa nữa.” Lữ Linh Trúc tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn theo bản năng giải vây, nàng nói: “Vị đại nhân Tiếu Vong Thư đại nhân này chính là cục trưởng của sở hành chính tỉnh thành, vì dân chúng Vân Mộng thành nên cố ý xin trở thành đặc phái viên, đến đây cứu khổ cứu nạn...”

“Chậc chậc chậc.” Lâm Bắc Thần lắc đầu nói: "Đương nhiên ta biết ông ta, nhưng đừng trách ta không nhắc nhở ngươi. Lão già này, cũng không phải là con chim tốt đâu. ”

“Láo xược.”

Bên cạnh có vài tên hộ vệ sống sót của đoàn đặc phái viên, bọn họ nhịn

không được quát lớn, nói: “Không được vô lễ với đặc phái viên đại nhân.” Lâm Bắc Thần nhìn về phía những thị vệ này.

Bọn thị vệ chợt cảm thấy bản thân tựa như bị mãnh thú thượng cổ nhìn chằm chằm, cả người phát lạnh.

Trong lòng Lữ Linh Trúc hoảng hốt, vội vàng nói: “Lâm huynh đệ, có chuyện gì cứ bình tĩnh nói, bọn họ đều là dũng sĩ đế quốc, vào sinh ra tử mới tới nơi này, ngươi nhất định không được...”

Lâm Bắc Thần không khỏi toát mồ hôi hột.

“Tiểu Trúc tỷ, có phải tỷ có hiểu lầm gì với ta hay không.”

Hắn hạn héo lời nói: “Ở trong suy nghĩ của ngươi, mỹ nam tử chính khí lẫm liệt như ta đây lại là cái loại não tàn một lời không hợp liền đại khai sát giới sao?”

Lữ Linh Trúc: ...

Câu hỏi này mà nàng không trả lời được, dù sao Nhân tộc và Hải tộc chết

trong tay ngươi cũng sắp không đếm nổi nữa rồi.

Huống hồ não của ngươi cũng... Hoàng đế đã từng ban thánh chỉ chứng

minh.

Lâm Bắc Thần chỉ đành hít sâu một hơi lạnh lẽo.

Người khác cười ta quá điên, vậy ta cười người ta nhìn không thấu.

Thế giới này đối với người xuất sắc như hắn đây sự hiểu lầm vẫn sâu như trước.

Lâm Bắc Thần lắc đầu, kiêu ngạo nói: “Bỏ đi, không có việc gì cả, ta còn phải trở về thăm con trai mà Tiểu Hoa nhà ta sinh ra, không có thời gian ở đây tào lao được, nếu không phải vì Tiểu Hoa thì đêm nay ta mới không đến đây đâu...”

Nói đến chỗ này, bỗng dưng hắn lại cảm thấy lời này không đúng cho lắm, vội vàng bổ sung một câu: “Ha ha, đương nhiên là may mắn đến đây mới nhìn thấy Tiểu Hương Hương cùng với Bất Phụ đại ca... Nếu không thì, ha ha ha, đi mau, chúng ta quay về trong thành, ta mời các ngươi uống rượu, rồi giới thiệu Đới đại ca cho các ngươi tận tình quen biết.”

Sắc mặt Nhạc Hồng Hương hơi đổi, nàng không khỏi nói: “Lâm học trưởng, Tiểu Hoa là...”

“Hả, chính là một con sói mới nuôi trong nhà ta.” Lâm Bắc Thần cười nói: “Ngươi biết đó, trong cuộc chiến Thiên Kiêu Tranh Bá ta nhất thời không cẩn thận dùng nhầm xuân dược, làm lớn bụng con mẫu lang kia... Bây giờ nó sắp sinh rồi.”

Các thị vệ của sứ đoàn ở bên cạnh lập tức dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn về phía Lâm đại thiếu gia.

Xuân Dược?

Làm lớn bụng luôn?

Quả nhiên là công tử ăn chơi trác tiếng xấu vang xa trong truyền thuyết.

Có điều biểu cảm của Nhạc Hồng Hương lại nhanh chóng thả lỏng hơn nhiều, nàng nói: “Sắp sinh rồi sao? Tốt quá đi, vậy chúng ta mau chóng quay về, ta cũng muốn xem các con non của nó.”

“Khụ khụ khụ...” Tiếu Vong Thư bất chợt ho một tiếng.

“Ồ, đúng, đến trong thành xử lý chuyện chính sự trước.” Nhạc Hồng Hương dường như phản ứng lại cái gì đó.

Lâm Bắc Thần liếc nhìn Tiếu Vong Thư, hắn tức giận nói: “Ngươi ho cái beep ấy, thành thật chút cho ta, đừng có ở đây trêu ngươi nhau, có tin ông đây đánh vỡ cái đầu chó của ngươi không?”

Tiếu Vong Thư: “...”

Chúng thị vệ: “...”

Lâm Bắc Thần lại nhìn chằm chằm Tiếu Vong Thư, uy hiếp nói: “Bây giờ ông đây chính là thần tượng cấp bậc Thiên Vương hàng thật giá thật ở Vân Mộng thành, lời nói có trọng lượng, tất cả công chúng đều hận không thể coi ta như con ruột mà cưng chiều. Võ giả trong thành cũng đều là thần tượng của ta... À, lấy ta làm thần tượng, lão già kia, ngươi muốn phát triển công việc ở trong thành vậy thì phải nghe lời ta, bằng không... ha ha.”

Trong lòng Tiếu Vong Thư có chút sụp đổ.

Tất cả đều khác với trong tưởng tượng của ông ta.

Ông ta hiểu rất rõ thực lực hiện tại của Lâm Bắc Thần, vừa rồi ông ta cũng đã chứng kiến lâm Bắc Thần như bẻ gãy củi khô hủy diệt cả đội quân đuổi giết của Hải tộc, quay đầu nhìn lại hình ảnh trong Nhất Tuyến Thiên khắp nơi đều là thân thể tàn tạ, điều này quả thực chấn động đến thần kinh của Tiếu Vong Thư.

Vì vậy ông ta chỉ đành im lặng.

“Nhìn thấy chưa?” Lâm Bắc Thần đắc ý nói: “Đối với loại lão mưu mô này, không thể nể mặt ông ta được.”

Tất cả mọi người đều im lặng.

Hàn Bất Phụ ở một bên khẽ lắc đầu. “Đi, quay về thôi.”

Lâm Bắc Thần vung tay lên.

......

......

Nửa tiếng sau.

Đoàn người cuối cùng cũng quay về trúc viện.

Lâm Bắc Thần vội vàng xông vào trong, hắn nói: “Dương đại ca, tình hình sao rồi? Sinh chưa?”

Vương Trung trực tiếp từ trong lao ra bên ngoài: “Thiếu gia chúc mừng, mẫu tử bình an.”

Trái tim của Lâm Bắc Thần cuối cùng cũng có thể quay về trong bụng.

“Tiểu lang đâu, con non đâu rồi, nhanh cho ta xem với...” Hắn vô cùng hưng phấn nói.

Kết quả chỉ thấy trong lòng Quang Tương đang ôm một con chim nhỏ có cánh, từ trong phòng bước ra, khi nhìn thấy Lâm Bắc Thần nó liền vui vẻ chít chít dâng hiến bảo vật.

Bốp!

Lâm Bắc Thần tát bốp một cái vào ót Quang Tương.

“Ta bảo ngươi đi trấn thủ Tiểu Tây Sao, sao ngươi chạy về làm gì? Chạy về đây thì cũng thôi đi, còn chạy đi đào tổ chim, ngươi không biết mẫu lang sắp sinh ra? Suốt ngày giáo dục vấn đề sinh nở vào thời khắc mắt chốt lại không tin được... Vứt ngay con chim rách không có sợi lông nào này ngay cho ta...”

Quang Tương: ???

Thiên Thiên và Thiến Thiến ở bên cạnh chạy ra, hai người vội vàng nói:

“Thiếu gia, thứ mà Quang Tương ôm chính là con non mẫu lang sinh đấy.” Hả?

Lâm Bắc Thần còn cho rằng bản thân nghe nhầm.

Ánh mắt hắn tra hỏi nhìn về phía hai thị nữ đó.

Ánh mắt của Thiên Thiên và Thiến Thiến vô cùng khẳng định. Lâm Bắc Thần có chút sửng sốt.

Con mẹ nó, đúng là không theo chuẩn mực.

Cha là hổ, mẹ là sói, thế mà lại sinh ra chim?

Cho dù là ở thế giới khác thì gỗ quan tài của Erwin cũng sắp không trụ nổi nữa rồi.

Vương Trung đuổi theo vào nói tiếp: “Thiếu gia, đây không phải là chim, không phải chim, không thì ngài nhìn kỹ lại đi?”

Bình Luận (0)
Comment