Cạch.
Thiết Tí Cung bỗng dưng đứt gãy.
Lâm Bắc Thần ngây ngốc chốc lát, hắn tiện tay ném hai đoạn cung gãy ra bên ngoài.
Rầm rầm.
Hai cường giả của Kiếm Ngư tộc bị dính trên vách đá kia bị Lâm Bắc Thần thẳng tay đánh cho đầu nở hoa. Hung khí chốn nhân gian!
Tiểu đệ mà bản thân kết bái thật sự có thể dùng năm từ Hung khí chốn nhân gian để hình dung.
Không phải Đái Tử Thuần chưa từng gặp trường hợp chém giết như thế này, những Hải tộc trước mắt này cho hắn chút thời gian là hắn cũng có thể giải quyết gọn gàng cả lũ, cơ mà giống bẻ cái cỏ khô như Lâm Bắc Thần đây, trực tiếp dùng bạo lực tuyệt đối hoàn toàn nghiền nát, thì vẫn là lần đầu tiên hắn gặp phải.
Loại phương thức chiến đấu kiểu này tràn ngập khí tức dã man nguyên thủy. Tràn đầy mỹ cảm bạo lực.
Phải làm kẻ địch với người như vậy quả là một cơn ác mộng.
May mắn bản thân không phải kẻ địch của Lâm Bắc Thần.
“Đại ca, đêm dài lắm mộng, sự việc không thể chậm trễ, ngươi đi cùng Linh Trúc tỷ tỷ tập hợp với đám người kia, ta thì ở đây quét dọn chiến trường sau đó liền đến đấy.” Lâm Bắc Thần nói.
Đái Tử Thuần gật đầu: “Vậy được, bản thân đệ cẩn thận chút.”
Nói xong, thân hình hắn lóe lên đuổi theo đám người Lữ Trúc Linh.
Lâm Bắc Thần từ trên Baidu Netdisk tải về một thanh trường kiếm màu bạc, hắn đi lại trong Đường Kiếm Phách, đâm chết hết những Hải tộc còn chưa chết, tất cả đều bị đâm một kiếm vào ngực, hoàn toàn giúp họ giải quyết nỗi đau, thực hiện cái chết êm ái.
Đúng thật là đâm vào trái tim.
Sau khi xác định cả đám đều đã diệt khẩu, Lâm Bắc Thần lại dùng bột hóa thi từng điều phối trước đó tiêu hủy tất cả thi thể của cường giả Hải tộc, tiếp theo hắn lại đào một cái hố chôn vùi tất giáp trụ và quần áo các loại của bọn họ...
Đương nhiên toàn bộ quá trình này hắn không có quên la liếm mọi thứ. Lâm Bắc Thần phát hiện rất nhiều trữ vật ốc biển ở trên người hai cường giả Kiếm Ngư tộc.
Bên trong nó chứa tiền kim tệ, đá quý, hải châu và những thứ khác. Còn có một ít bí tịch tu luyện của Hải tộc.
Chẳng qua bí tịch được viết bằng chữ của Hải tộc, Lâm Bắc Thần không thể hiểu được, hắn tiện tay gói hết cả lại.
Ngoài ra, trên người hai cường giả này còn có hai lệnh bài thủy tinh gần như giống hệt nhau, chúng nó thu hút sự chú ý của Lâm Bắc Thần.
“Thông thường mà nói thì loại lệnh bài đặc chế này chắc chắn là của tổ chức đặc biệt nào đó, hoặc là thân vệ của đại nhân vật nào đó, hai kẻ kiếm khách của Kiếm Ngư tộc đã là cường giả võ đạo cấp bậc tông sư, nếu như vẫn chỉ là thân vệ của một tồn tại nào đó thì...”
Lâm Bắc Thần không nhịn được mà nhìn về phương hướng đảo chính tân thành.
Chẳng lẽ có Hải tộc cỡ bự đến Vân Mộng thành sao?
Nếu như là như thế...
Biểu cảm của Lâm Bắc Thần lập tức trở nên nghiêm nghị hơn nhiều.
Nếu thật sự như thế thì không phải nghĩa là có đại bao có thể chấm mút à? Nghĩ tới đây thôi đã cảm thấy hưng phấn rồi.
Đại nhân vật cỡ đó trên người chắc chắn có rất nhiều thứ hay ho đáng tiền. Phải nghĩ cách trà trộn vào trong đó làm một vố lớn mới được.
Nghĩ đến đây, trên đường Lâm Bắc Thần trở về, hắn không khỏi mở Taobao trên điện thoại di động ra, tìm kiếm súng bắn tỉa bên trong mục vũ khí và các đồ vật như băng đạn, nếu như tất cả phối hợp đầy đủ thì gần như có thể thần không biết quỷ không hay ám sát kẻ địch.
Sau một nén nhang.
Sơn đạo cách Đường Kiếm Phách khoảng chừng một cây số.
“Lâm huynh đệ, ngươi rốt cục cũng về rồi, những truy binh đều giải quyết hết chưa?”
Lữ Linh Trúc dẫn theo người của đoàn đặc phái viên tiến lên nghênh đón. “Yên tâm đi, đều giải quyết cả rồi... Ấy?”
Lâm Bắc Thần quay đầu liếc nhìn về một người đứng đằng sau Lữ Linh Trúc, trên gương mặt hắn để lộ vẻ kinh ngạc vô cùng.
“Ngươi là... Tiểu Hương Hương?” Hắn có chút không dám tin tưởng, thử hỏi người kia.
“Lâm học trưởng, lại gặp mặt rồi.”
Người này cởi mặt nạ đang đeo trên mặt, lộ ra nửa gương mặt thanh lệ xinh đẹp cùng với nửa chiếc mặt nạ màu bạc nhạt, ánh mắt linh động, mang theo vẻ vui mừng không chút che dấu, nàng cười khanh khách liếc nhìn về phía Lâm Bắc Thần.
Đây không phải Nhạc Hồng Hương thì là ai chứ?
“Đúng là ngươi sao, Tiểu Hương Hương.” Lâm Bắc Thần vô cùng vui mừng, nói: “Đã lâu không gặp, đến để chú... Học trưởng ôm một cái.”
Hắn chính là một người có khách đến liền phấn khích, vậy nên theo thói quen vui đùa chút.
Nhưng không ngờ Nhạc Hồng Hương lại thật sự duyên dáng tự nhiên đi tới giang hai tay ra ôm Lâm Bắc Thần một cái.
Hương thơm của thân thể thiếu nữ đập vào mặt. Ôi chao.
Đúng là cảm giác ngọt ngào làm sao.
Cơ thể Lâm Bắc Thần không khỏi cứng đờ.
Tiểu Hương Hương đi tỉnh thành học một chuyến liền lập tức trở nên hoạt bát.
“Ngươi là tên trọng sắc khinh bạn, ta cũng tới mà ngươi không nhìn thấy ta sao?”
Bên cạnh lại truyền đến một thanh âm trêu chọc.
Lâm Bắc Thần nghe vậy ngẩn người.
“Lão Hàn?” Lâm Bắc Thần khó tin nổi quay lại nhìn về hướng đó.
Chỉ thấy Hàn Bất Phụ cởi mặt nạ xuống, đang mỉm cười nhìn hắn.
Lâm Bắc Thần mừng như điên.
Hắn lập tức xông tới, đấm một quyền lên ngực Hàn Bất Phụ, sau đó lại hung hăng ôm lấy đồ chó chết này.
“Sao ngươi cũng tới đây?” Lâm Bắc Thần cảm thấy rất ngạc nhiên.
“Ta là binh lính đi ra từ Vân Mộng thành, đại biểu cho quân đội.” Hàn Bất Phụ nói.
“Lâm hiền chất, vừa nãy may mà có ngươi.” Một thanh âm quen thuộc khác vang lên.
Lâm Bắc Thần quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy Tiếu Vong Thư chậm rãi nhấc mũ lên, lộ ra khuôn mặt già nua thoạt nhìn có vẻ anh tuấn, gương mặt ông mang theo nụ cười hiền từ, như trưởng bối nhiều năm không gặp, làm cho người ta có một loại cảm giác tin cậy mạnh mẽ của kẻ cậy mình nhiều tuổi.
“Ngươi... xin hỏi quý danh?” Lâm Bắc Thần hỏi.
Tiếu Vong Thư hơi ngẩn ra, bỗng dưng ông ta nói: "Nhanh như vậy đã quên Tiếu gia gia của ngươi sao? ”
“Ngươi đang chiếm hời của ta?”
Lúc đó Lâm Bắc Thần lập tức câng mặt lên: “Ta mới là Lâm gia gia của ngươi. ”