Lữ Linh Trúc nói: “Đoàn đặc phái viên lần này có tổng cộng một vị chính sứ và ba vị phó sứ, còn có một tiểu đội tinh nhuệ, về phần cụ thể là ai ta cũng không biết, chỉ biết có hai vị đến từ Triều Huy đại thành, một vị đến từ phía quân đội, một vị đến từ Thần Điện, sau khi hấp thu kinh nghiệm ba lần diệt đoàn trước đó, lần này những người được phái tới, nghe nói đều là cao thủ tinh nhuệ, hơn nữa trong đó còn có người địa phương của Vân Mộng thành..."
What?
Là người địa phương ở Vân Mộng thành ư? Chưa biết chừng còn quen biết nhau.
Bọn họ lại chờ thêm nửa tiếng nữa.
Lữ Linh Trúc có chút sốt ruột, vội vàng nói: “Không đúng, dựa theo thời gian ước định, các đặc phái viên đã sớm đến đây rồi, đừng nói trên đường gặp phải chặn giết của Hải tộc chặn giết nhé...”
Lữ Linh Trúc còn chưa dứt.
Một âm thanh chiến đấu kịch liệt cùng tiếng kêu thảm thiết từ một bên khác của Đường Kiếm Phách truyền đến chỗ ba người. Lâm Bắc Thần và Đái Tử Thuần hai mắt nhìn nhau. Cái miệng này nói cái gì là linh cái đó hả?
Lữ Linh Trúc cũng vội vàng che miệng mình lại.
Lâm Bắc Thần cố gắng liếc nhìn về phía Đường Kiếm Phách.
Chỉ thấy trong bóng đêm u ám, sâu trong cốc đạo Nhất Tuyến Thiên có mấy đạo thân ảnh đang giống như chó hoang trật khớp điên cuồng chạy đến đây, phía sau còn có đám người ào ào như thủy triều, dáng vẻ tựa như không hề gấp gáp gì cả, bọn họ đang đuổi theo không rời.
Tiếng chém giết đột nhiên vang vọng trong cốc đạo.
Có thể mơ hồ nhìn thấy thân ảnh võ sĩ Nhân tộc có khoái binh, không ngừng ngã xuống.
“Không tốt, các đặc phái viên bị tập kích.”
Lữ Linh Trúc thấy thế, rốt cuộc cũng không cố ý che dấu là gì nữa, trực tiếp tung người nhảy ra ngoài điên cuồng chạy vào phía trong cốc đạo, nói: “Nhanh, đi tiếp ứng bọn họ.”
“Đại ca, ngươi đi tiếp ứng cho đám đặc phái viên... cẩn thận chút nhé.” Lâm Bắc Thần đứng yên tại chỗ, nói: “Ta ở phía sau yểm trợ cho hai người.”
Đái Tử Thuần đáp lời: “Được.”
Hắn còn chưa nói xong, thì một bóng người nhanh như chớp điện cấp tốc lao ra ngoài.
Tốc độ nhanh đến đáng sợ.
Trong mấy hơi thở ngắn ngủi bóng người đã xuyên qua Lữ Linh Trúc để lao vào trong cốc đạo.
Trong cốc đạo âm u bỗng dưng lóe lên một tia kiếm quang. Bộp!
Thân ảnh Đái Tử Thuần từ phía trước chạy trốn mấy cái kiếm quang xoẹt qua đỉnh đầu, giống như gió mạnh đột nhập vào trong truy binh, kiếm quang lóe sáng lập tức có hơn mười thân ảnh Hải tộc đang truy kích kêu lên thảm thiết sau đó ngã xuống.
“Đi nhanh, bên ngoài có người tiếp ứng các ngươi.” Đái Tử Thuần hét lớn.
Mấy người ở phía trước đang liều mạng chạy trốn mắt thấy trên trời giáng xuống cứu binh, không khỏi chấn động tinh thần, trong thời khắc nguy cấp này bọn họ không để ý nói cảm ơn, cả đám đồng loạt tăng nhanh cước bộ.
Lữ Linh Trúc thay đổi giọng nói, dùng thanh âm trầm khàn đặc, ở phía trước cao giọng hỏi: “Người tới chính là Tiểu Điểu?”
“Phải.” Một giọng nói có chút già nua đáp lại.
Đái Tử Thuần ở bên cạnh vừa nghe thấy thế trong lòng không khỏi lộp bộp
một tiếng.
Vừa nãy hắn quên thay đổi giọng nói.
Điều này có khả năng sẽ để lại sơ hở.
Suy cho cùng Đái Tử Thuần cũng thiếu kinh nghiệm tại phương diện này.
Trong giây phút thất thần, hai tên cường giả Hải tộc ở bên cạnh đã chém giết tới đây.
Keng keng keng!
Kiếm đao va chạm vào nhau.
Trong lòng Đái Tử Thuần chấn động.
Hửm?
Thế mà lại là cường giả võ đạo cấp bậc tông sư ư?
Hải tộc vì để đối phó với đoàn đặc phái viên của Triều Huy thành còn thật sự bỏ vốn liếng.
Đái Tử Thuần lập tức không dám chậm trễ, hắn tỉnh táo lại ngay, nhanh chóng chiến đấu với hai gã võ đạo tông sư của Đức Lạp Đa tộc Kiếm Vũ này.
“Ô Lạp nhật nhật, Ca Khôn đạp...”
Trong đó có một gã võ đạo tông sư của Kiếm Ngư tộc lớn tiếng hô cái gì đó.
Cường giả Hải tộc bên cạnh lập tức vòng qua chiến đoàn, tăng nhanh tốc độ hô to gầm thét, điên cuồng đuổi theo đám người Lữ Linh Trúc.
Bộp bộp bộp! Ám tiễn bắn ra.
Hải tộc có nỏ tiễn đặc biệt, nó giống như mưa rào bắn về phía sau lưng đám người của đoàn đặc phía viên.
“Không tốt.”
Toàn bộ lực lượng Đái Tử Thuần bùng nổ đánh lui hai võ đạo tông sư của Kiếm Vũ tộc, thân ảnh hắn lóe lên, kiếm pháp như điện tầng tầng lưỡi kiếm tràn ngập khắp nơi chém đứt tất cả những nỏ tiễn.
Đúng lúc này, hai võ đạo tông sư của Kiếm Vũ tộc nhanh cơ hội tập kích tới đây.
Đái Tử Thuần đang tính ra tay...
Viu!
Một tiếng rít gào xé rách hư không vang lên.
Một gã võ đạo tông sư của Kiếm Ngư tộc còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị long đại tiễn nhanh chóng bắn đứt kiếm trong tay, hơn nữa còn bắn xuyên qua thân thể, cả người bị mũi tên mang theo bắn ngược ra ngoài, trực tiếp đóng đinh trên vách đá bên cạnh.
Ở phía xa.
Lâm Bắc Thần đeo một chiếc mặt nạ hoa hòe hoa sói, chậm rãi tiến đến.
Trong tay hắn nắm Thiết Tí Cung, thi triển ra Thực Nhật Long Tiễn, một bước bắn một mũi.
Hai mũi tên đầu bắn bay hai gã võ đạo tông sư của Kiếm Ngư tộc.
Tám mũi tên sau trực tiếp bắn xuyên qua những kẻ thuộc Hải tộc khác đang đuổi giết.
Cảnh giới bây giờ của hắn là Hoàng Kim Kiếm Cốt, lực lượng mạnh mẽ đã vượt xa giới hạn của Thiết Tí Cung, mỗi một lần kéo cung đều giống như trăng tròn, tiếng dây cung chấn động tựa như sấm sét bắn ra đại tiễn, đối với võ đạo tông sư cảnh giới thấp hơn cao thủ mà nói, quả thực giống như đạn pháo.
Một mũi tên bắn qua, thân ảnh của cường giả Hải tộc ở phía trước trực tiếp bị bắn cho chia năm xẻ bảy, ba bốn người đi theo phía sau cũng lập tức biến thành chuỗi kẹo hồ lô ngã xuống trong vũng máu ngập tràn.
Tám mũi tên bắn ra.
Trên mặt đất gần như không có một tên Hải tộc nào có thể đứng dậy.
Cơ thể tàn tạ cụt tay trải dài trong Nhất Tuyến Thiên của Đường Kiếm Phách. Sương mù máu dày đặc.
Tiếng kêu đau đớn không dứt bên tai.
“Kuta, Kakuta, Kukuta...”
Cường giả võ đạo thuộc Kiếm Ngư tộc bị đóng đinh trên vách đá kia, trong miệng đang lớn tiếng lẩm bẩm cái gì đó, trong mũi miệng đều trào ra cả máu tươi.
Lâm Bắc Thần một lần nữa kéo dây cung.