Ấy?
Chờ đã.
Câu nói này hình như có chút không đúng ở đâu đấy nhỉ? Đám người bên cạnh đều không khỏi che ót lại.
Hai vợ chồng Đái Tử Thuần đưa mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng lắc đầu. Rốt cuộc bọn họ cũng hoàn toàn hiểu được con người của Lâm đại thiếu rồi. Đúng là cực kỳ không giống với đám đông.
“Lâm ca ca nói đúng đó, vị đại gia ơi, Tiểu Đinh Đương cầu xin huynh hãy cố gắng hết sức cứu được mẫu lang và đứa con của nó, đứa con không có nương và nương không có con đều rất đáng thương.”
Đái Đinh Đương chìa tay ra kéo ống tay áo của Dương Trầm Chu.
Đứa bé này mở to đôi mắt tràn ngập sự mong đợi, còn lấp lóe ánh sáng ngây thơ.
Đại... đại gia?
Dương Trầm Chu lập tức gặp phải sự đả kích về tinh thần, muốn khóc mà nước mắt không chảy nổi.
Có phải nhầm lẫn gì hay không? Ta còn chưa lấy vợ đấy nhé?
“Nhưng mà... Lâm huynh đệ, ta nói thật với ngươi hiện tại ta thực sự rất vội, trong tay có chuyện quan trọng nhất định phải rời đi trong vòng thời gian một chén trà, nhất định không thể chậm trễ được.” Dương Trầm Chu tỏ vẻ khó xử liếc nhìn về phía Lâm Bắc Thần.
“Dương đại ca, đây chính là chuyện lớn ngươi không thể nói như thế được, chẳng nhẽ việc sinh sản của A Hoa nhà ta không quan trọng sao?” Lâm Bắc Thần vô cùng bất mãn nói.
Dương Trầm Chu không nói gì cả.
Thật đúng là so với chuyện sói mẹ sinh con quan trọng hơn nhiều.
Do dự chốc lát, hắn liếc nhìn đám người trong viện, hắn có thể tin rằng Lâm Bắc Thần nói thật, Dương Trầm Chu lập tức thấp giọng nói: “Huynh đệ, không phải ta không cho ngươi mặt mũi, chỉ là chuyện lần này rất đặc thù, tối nay đặc phái viên của Triều Huy thành muốn vào thành, ta phải mang theo mấy bằng hữu cùng đi nghênh đón vị đặc phía viên đó.”
Đờ cờ mờ?
Lâm Bắc Thần dùng ngón giữa xoa xoa mi tâm.
Những đại nhân vật của Triều Huy thành đúng là không biết mệt mỏi nhỉ.
Chết ba đợt rồi, bây giờ lại tới đợt thứ tư.
Đây chính là tiền hầu hậu kế trong truyền thuyết đúng không?
“Ôi chao, nếu ngươi sớm nói thì chuyện này đơn giản thôi, tuy rằng ta sẽ không đỡ đẻ, nhưng ta sẽ đi đón tiếp những người đó.”
Lâm Bắc Thần vung tay lên, tràn đầy tự tin nói: “Cứ quyết định thế đi, ngươi ở đây đỡ đẻ cho Tiểu Hoa nhà ta, còn ta sẽ đi đón các đặc phái viên thay ngươi. ”
Dương Trầm Chu nghe vậy, ánh mắt không khỏi sáng lên.
Nếu Lâm Bắc Thần bằng lòng đích thân ra tay, vậy đương nhiên không gì tốt hơn rồi.
Hắn theo bản năng nhìn về phía Lữ Linh Trúc.
Người kia rõ ràng cũng cực kỳ đồng ý, tiếp theo nói: “Nói như vậy thì không thể tốt hơn, Lâm huynh đệ xuất mã, một người chống mấy người, cho dù gặp phải mai phục của Hải tộc, dựa vào thực lực của Lâm huynh đệ chắc chắn có thể an toàn đón được đặc phái viên về đây.”
Dương Trầm Chu run rẩy lẩy bẩy.
Nương tử ơi nàng nói tốt một chút có được không.
Ba lần trước chính là bởi vì nàng nói nhỡ đâu đặc phái viên gặp phải mai phục của Hải tộc thì sao, kết quả thật sự liên tục ba đợt đều bị diệt, lần này ngài hãy xin nương tay cho.
Hai đảng ngầm nhanh chóng đạt được một thỏa thuận.
Nguyên nhân chủ yếu nhất, đương nhiên vẫn là Lâm đại thiếu nhân phẩm
mạnh mẽ, đáng tin cậy hoàn toàn. Không sợ có hiềm khích giữa nội gián.
Dương Trầm Chu vỗ tay một cái rồi nói: “Vậy cứ quyết định như thế đi, Tiểu Trúc Tử, nàng dẫn theo Lâm huynh đệ đi đón đặc phái viên.”
Lữ Linh Trúc lập tức gật đầu.
“Tiểu đệ, ta đi với ngươi.” Đái Tử Thuần chủ động ngỏ lời.
Ôi chao, nhanh như vậy đã nhập vai rồi à.
Lâm Bắc Thần gật đầu: “Cầu còn không được.”
......
......
Một trăm dặm ở hướng bắc Vân Mộng thành, có một vùng sơn mạch gọi là Tiểu Bắc Sơn... điều này đương nhiên không thể rồi.
Nơi đó gọi là Mài Kiếm Sơn.
Đây là một ngọn núi sâu mà cao chót vót.
Thứ đáng để nhắc tới chính là đỉnh núi không giống với những địa phương khác kia, phần lớn đá ở đỉnh núi nơi đây đều trơn bóng như gương, giống như được một kiếm của thần kinh chém đứt, vô cùng đặc sắc.
Nghe đồn hoàng đế của đế quốc Bắc Hải đời đầu, trước kia từng dẫn quân chinh phạt Hải tộc, khi đi ngang qua nơi này thì đại quân liền đóng quân ở đây, lấy núi đá mài kiếm, mài đến mức phẳng cả ngọn núi, nhưng cũng khiến cho bảo kiếm hàn quang bắn ra bốn phía, chém giết vô số cường giả Hải tộc, do đó đoạn điển tích lịch sử này có tên như thế.
Đỉnh núi chính của Mài Kiếm Sơn không cao, đỉnh núi bằng phẳng, nhưng sơn mạch trải dài chiếm diện tích cực kỳ rộng rãi.
Trong núi chỉ có một con đường lớn, chính là do đế quốc Bắc Hải tốn mất thời gian ba mươi năm xây dựng mà thành, lan tràn mấy chục dặm.
Trong đó có một đoạn tên gọi Nhất Tuyến Thiên dài ba trăm mét là nổi tiếng nhất.
Con đường Nhất Tuyến Thiên này, rộng không tới năm mét, vách đá trái phải cao hơn bốn trăm mét, nhìn giống như là con đường bị đại thần thông giả dùng trường kiếm bổ đá núi tạo ra, bởi vậy nó còn được gọi là Đường Kiếm Phách.
Đường Kiếm Phách chính là con đường bộ duy nhất để đi vào Vân Mộng thành.
Đây chính là lý do giải thích cho ngần ấy thời gian, tại sao Vân Mộng thành nhìn giống như một thế ngoại đào viên.
Bởi vì giao thông nơi đây thật sự không thuận lợi.
Thực lực của Lữ Linh Trúc không yếu, nhất là khinh công cực kỳ tốt, nàng dẫn theo hai người Lâm Bắc Thần, Đái Tử Thuần tiến vào Mài Kiếm Sơn, sau đó đứng ở một đầu lối ra của Đường Kiếm Phách, kiên nhẫn chờ đợi.
Mặt trăng u ám và gió cao.
Tiếng kêu của ma thú trong núi không ngừng vang vọng bên tai.
Nửa đêm canh ba, rừng rậm sâu trong núi...
Không phải có quỷ chứ?
Lâm Bắc Thần có chút sợ sệt.
Mặc dù bây giờ hắn cũng được coi là cao thủ võ lâm, cơ mà cũng không có quy tắc nào là cao thủ võ lâm thì không cần sợ ma.
Thế là hắn dựa đến bên cạnh Đái Tử Thuần. Đái Tử Thuần kinh ngạc nhìn hắn.
“Ngươi biết đặc phái viên là ai không?” Lâm Bắc Thần thấp giọng hỏi.