Kiếm Tiên Ở Đây (Bản Dịch Full)

Chương 817 - Chương 817: Giữ Mẹ Hay Giữ Con

Chương 817: Giữ mẹ hay giữ con

Lâm Bắc Thần bộp một tiếng nâng chén đập vào bàn, hắn đứng lên đạp cho Vương Trung một phát, sau đó mắng to: “Đồ chó nhà ngươi có biết nói chuyện hay không, ta vừa mới kết bái được một vị đại ca mới thế mà ngươi lại xông vào gào khóc dữ dội...”

Vương Trung bị một cước vào mông, ông ta chợt cảm thấy thần cả người vô cùng thoải mái.

Ông ta rên rỉ thoải mái nói: “Ấy, thiếu gia, người đã hơn ba tháng không đá ta, chính là mùi vị này... Ôi chao, cảm thấy thoải mái quá đi.”

Lâm Bắc Thần: “Đờ cờ mà nhà ngươi...”

Lão chó già đúng là có máu M mà.

Ta phục đấy.

“Nói, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Lâm Bắc Thần quát mắng.

Vương Trung phản ứng lại, ông ta xoa xoa cái mông mình rồi nói: “Thiếu gia, sinh rồi, thiếu gia, sắp sinh rồi...”

Lâm Bắc Thần ngơ ngác: “Ông đây là công cơ mà, sao để được chứ?” Vương Trung lập tức đơ người.

Hắn cảm thấy mặc dù bản thân thích ứng lâu như vậy nhưng mà vẫn có chút không theo kịp mạch não của thiếu gia, kế đó ông ta vội vàng nói: “Là A Hoa, A Hoa của người sắp sinh đó...”

“A Hoa là gì?” Lâm Bắc Thần vẻ mặt chả hiểu kiểu gì. Trong lúc này cũng có chút chột dạ.

Lẽ nào nguyên thân trước đó trêu chọc một nữ nhân tên Tiểu Hoa, còn không cẩn thận gây ra mạng người ư?

Vương Trung vỗ ót, nói tiếp: “Chính là con Mẫu Hàn Băng Lang đó thiếu gia, khoảng thời gian người hôn mê, mỗi ngày Quang Tương đều tập hợp các thực hành và niềm tin liên quan đến sự phát triển trước khi sinh, nó thuận miệng đặt cho con kia cái tên kêu là Tiểu Hoa...”

Lâm Bắc Thần: “Trời mẹ...”

“Vậy thì để nó sinh đi.” Hắn cực kỳ hẹn héo lời nói.

Vương Trung tiếp lời: “Cơ mà nó có chút khó sinh, khả năng là gần đây ăn nhiều hải sản tươi quá, nuôi đến thừa cả cân luôn, con non trong bụng quá lớn sinh không nổi... Bây giờ Mẫu Hàn Băng Lang đó khó sinh đến nỗi chảy huyết.”

“Vậy thì đi mời bà đỡ đẻ.” Lâm Bắc Thần càng nghe càng cảm thấy cạn lời: “Chứ ta đâu biết đỡ đẻ.”

Vương Trung lại nói tiếp: “Bà đỡ đẻ cũng không biết đỡ đẻ cho Mẫu Lang đó, chắc cần phải mời thú ý...”

“Thế đi mời đi.” Lâm Bắc Thần đúng là không thể hiểu nổi mạch não của đồ chó già này.

Việc như thế mà còn cần bản thân phê chuẩn hay sao?

Vương Trung vừa nghe thấy vậy lập tức lo lắng không yên chạy ra ngoài đi mời thú y.

Một lát sau, hai người Dương Trầm Chu liền chạy ngay đến đây.

“Ấy, Dương đại ca.” Lâm Bắc Thần cười hì hì chào hỏi hai người họ.

Thiên Thiên và Thiến Thiến ở bên cạnh không khỏi dùng bàn tay trắng nõn mềm mại che đi cái ót của mình.

Trước đó ngài còn mắng người ta là đồ con chó đấy thiếu gia.

Biểu cảm của Dương Trầm Chu trông có vẻ còn nôn nóng hơn của Vương

Trung.

Hắn gật đầu với Lâm Bắc Thần, sau đó như một cơn lốc chạy vào trong viện

bắt đầu tiến hành đỡ đẻ cho Mẫu Hàn Băng Lang. Lâm Bắc Thần ngây ngốc trong chốc lát.

Vốn cho rằng thú y chỉ là thân phận để Dương Trầm Chu che giấu với bên ngoài, không ngờ tới còn thật sự là vậy à?

Hơn nữa rất nhanh, Dương Trầm Chu đã đưa ra một vấn đề như đả kích linh hồn cho Lâm Bắc Thần...

“Giữ mẹ hay giữ đứa con?”

Hắn liếc nhìn Lâm Bắc Thần, giọng điệu có phần thúc giục nói.

“Hả?” Cả người Lâm Bắc Thần đều đơ ra.

Đây chính là... tình tiết trong phim truyền hình hạng ba và phim chiếu mạng hạng sáu sao?

“Khó sinh nghiêm trọng quá, chỉ có thể giữ được một trong hai.” Dương Trầm Chu nói: “Con mẫu lang này là sủng vật của ngươi vậy thì ngươi quyết định đi, giữ mẹ hay giữ đứa con?”

Ôi chao.

Lâm Bắc Thần chưa bao giờ nghĩ tới, mình xuyên đến thế giới này lại gặp phải

vấn đề nhạt nhẽo như vậy.

Trong lúc nhất thời, hắn bỗng dưng có chút mờ mịt. Hắn hoàn toàn không hề chuẩn bị tâm lý.

Lâm Bắc Thần theo bản năng nhìn về phía Mẫu Hàn Băng Lang nằm trong vũng máu kia.

Nó cũng hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt giống như sinh linh có trí tuệ, nó cũng đang nhìn về phía Lâm Bắc Thần, trong con ngươi mang theo ánh sáng kỳ dị, dường như là đang nói...

Nhìn cái gì mà nhìn, tất cả là tại ngươi.

Lâm Bắc Thần bị ánh nhìn của Mẫu Lang làm cho có chút chột dạ.

Suy cho cùng cũng là do bản thân làm to bụng của Mẫu Hàn Băng Lang. Lúc đó bản thân vẫn còn quá trẻ, đúng là tạo nghiệt mà.

Nói đi cũng phải nói lại, không biết con Lôi Quang Hổ bây giờ thế nào rồi.

“Thật sự phải chọn một trong hai sao?” Lâm Bắc Thần vô cùng xoắn xuýt, hắn nhịn không được mà hỏi: “Mạng của sói cũng là mạng, hay là ngươi thử nghĩ cách khác đi, cố gắng bảo vệ được cả hai, hơn nữa nếu con mẹ chết thì con non khi sinh ra cũng khó mà sống nổi.”

“Việc này cũng không phải là không có cách khác.”

Dương Trầm Chu cực kỳ bất đắc dĩ nói: “Ta đề nghị ngươi giữ con non đi, tiểu thú sinh ra có thể thuần hóa trước tiên, bồi dưỡng thành chiến sủng càng dễ dàng hơn một chút, lão mẫu lang này dã tính khó thuần được, cũng không có tiềm lực trưởng thành gì cả. ”

“Nhưng làm như vậy không phù hợp với các giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội.” Lâm Bắc Thần trả lời.

“Ngươi có ý gì?” Dương Trầm Chu trực tiếp ngơ ngác.

Cái gì vậy trời?

Anh phát hiện có lúc anh không hiểu Lâm Bắc Thần đang nói gì hết.

Lâm Bắc Thần cũng không giải thích, ngược lại hắn nói: “Người lớn mới lựa chọn thôi, trẻ con chỉ biết muốn tất cả... Ta quyết định rồi, cho dù con lớn hay con nhỏ cũng phải giữ lại.”

Dương Trầm Chu trầm ngâm trong chốc lát, trên gương mặt lộ ra vẻ khó xử, kế đó nói: “Độ khó rất lớn, vả lại phí mòn thời gian, hơn nữa tỷ lệ thành công không cao.”

“Không sao.” Lâm Bắc Thần nói: “Dương đại ca, ngươi can đảm mạnh dạn, xảy ra chuyện gì thì tính cho ngươi.”

Dương Trầm Chu vô thức trả lời: “Vậy được...”

Bình Luận (0)
Comment