Kiếm Tiên Ở Đây (Bản Dịch Full)

Chương 816 - Chương 816: Kết Nghĩa Kim Lan

Chương 816: Kết nghĩa Kim Lan

“Đa tạ Lâm đại thiếu.” Thiếu phụ xinh đẹp ở bên kia gần như vui mừng đến phát khóc.

Trong lòng nàng biết rất rõ một câu nói của thiếu niên trước mặt này sẽ có được phân lượng như thế nào.

Cái khác không nói, chỉ dựa vào việc hắn liên tục được Kiếm Chi Chủ Quân ban tặng thân phận Thần Quyến Giả với thần dụ và thần lực, chỉ cần hắn bằng lòng nói một câu công đạo vậy thì có thể nhẹ nhàng rửa sạch ô danh trên người trượng phu nàng.

Suy cho cùng ban đầu trượng phu nàng thực sự không hề làm sai bất cứ thứ gì.

Mà đối phương lại ỷ thế hiếp người, vì lợi ích riêng mà làm việc phi pháp. Bao nhiêu ngày đêm chịu sự sợ hãi thì hôm nay cuối cùng cũng có thể buông lỏng gánh nặng tâm lý cực kỳ to lớn kia.

“Nhanh, Tiểu Đinh Đương, con mau cảm ơn Lâm thúc thúc đi.” Mỹ phụ xinh đẹp vội vàng dạy con gái mình nói cảm ơn.

“Không, là Lâm ca ca.” Tiểu cô nương với gương mặt tròn ú nu, trắng mịn nõn nà, dung mạo xinh đẹp, vừa nhìn đã biết là một tiểu mỹ nhân nghịch ngợm, tiểu cô nương nghiêm túc sửa lại lời nói của mẫu thân, vô cùng mâu thuẫn với cách gọi thúc thúc.

Lâm Bắc Thần mỉm cười nói: “Ha ha, tẩu tử không cần để ý vậy đâu, sau này chúng ta mỗi người một việc, Tiểu Đinh Đương gọi ta là ca ca, ta gọi Đái đại ca là ca ca... không chậm trễ gì cả.

Đái Tử Thuần và thiếu phụ xinh đẹp kia: ...

Rất nhanh, Thiên Thiên liền cầm bốn cái chén sứ đi lên, sau đó rót rượu đầy ắp.

“Ấy, ca ca, đây chính là cái cốc ngọc phỉ thúy có giá trị 10000 tiền vàng mà người nói sao?” Tiểu Đinh Đang vô cùng tò mò hỏi Lâm Bắc Thần.

“Đinh Đương, đừng nói lung tung.” Thiếu phụ xinh đẹp cuống cuồng hét lên với nữ nhi không hiểu chuyện này.

“Ha ha, tẩu tử, không sao đâu, vừa nãy ta cũng đang chém gió mà thôi, bây giờ ta là đồ nghèo kiết xác với bốn cách tường, chỉ còn lại mỗi lão quản gia cộng thêm hai thị nữ dung mạo xinh xắn, một con võ đạo chiến sủng để đánh nhau, còn có một tòa mạch khoáng Huyền thạch mấy trăm tấn ấy mà, ngoài ra những thứ khác thì không có gì cả, lấy đâu ra cái cốc có giá trị tận 10000 tiền vàng chứ.” Lâm Bắc Thần cực kỳ kiêm tốc giải thích.

Thiếu phụ xinh đẹp không biết nói gì cho phải.

Lâm đại thiếu cái gì cũng tốt, chính là có lúc lời nói lung tung vớ vẩn.

Chắc hẳn tin đồn Lâm đại thiếu não có bệnh là sự thật rồi.

Suy cho cùng thì lúc đầu cũng trải qua sự nghiệm chứng thánh chỉ của hoàng đế bệ hạ.

Đúng là đáng sợ quá đi.

Đái Tử Thuần bưng ly rượu nói rằng: “Lâm đại thiếu, ta kính ngươi một ly...”

Lâm Bắc Thần chờ nửa ngày cũng không thấy Đái Tử Thuần cúi đầu bái lạy, hắn không khỏi có chút gấp gáp, sau đó bản thân dứt khoát đứng dậy kéo tay của Đái Tử Thuần: “Đái đại ca, ta và ngươi vừa gặp đã thấy quen, huynh đệ tốt chúng ta nói nghĩa khí đi, cái gọi là chọn ngày không bằng đụng mặt trời, không bằng hôm nay hai ta ở ngay tại chỗ này lấy rượu làm danh kết nghĩa Kim Lan thì sao nhỉ?”

Đái Tử Thuần này trông vẫn trẻ tuổi, cũng chỉ tầm khoảng ba mươi tuổi mà thôi vậy mà đã là võ đạo tông sư, sau này lại cẩn thận bồi dưỡng một phen, nếu tiến vào cảnh giới võ đạo đại tông sư thì tuyệt đối có khả năng.

Hơn nữa con người Đái Tử Thuần cũng ngu ngơ còn nghĩ khứ, dáng vẻ tương đối có tính lừa gạt, chi bằng nhân cơ hội kéo gần quan hệ, cho dù cái đùi to hay không to thì trước hết cứ đảm bảo rồi hẵng nói.

Dù sao ôm thêm vài chân cũng không sao cả.

Lúc này Lâm đại thiếu gia đã hoàn toàn ý thức được chỗ tốt của việc kéo bè kết phái ở dị thế giới, nếu không thì tất cả mọi người đều là một con chim có hai chân, dựa vào cái gì Vệ Danh Thần có thể bay lên?

Không có gì khác biệt.

Huynh đệ duy nhất của ta.

“Chuyện này...” Đái Tử Thuần không khỏi ngây ngốc.

“Ấy, nếu Đái đại ca không bằng lòng, vậy ta cũng...” Lâm Bắc Thần lập tức lấy lùi làm tiến.

Đái Tử Thuần vội vàng lắc đầu nói: “Không không không, tại hạ chính là kẻ thân mang tội, sao có thể xứng với...”

Lâm Bắc Thần thẳng thắn ngắt lời rồi nhanh chóng nói: “Không xứng cái gì mà không xứng, chỉ cần Đới ca ca đồng ý, vậy thì không có vấn đề gì hết, huynh đệ chúng là đều là những người bất cần đời, anh tuấn tiêu sái, phóng đãng không kiềm chế được, không cần để ý đến ánh mắt của đám thế tục kia, càng không cần phải làm ra vẻ tiểu nhi nhăn nhó...”

Đái Tử Thuần vừa nghe vậy liền không khỏi sinh ra cảm giác tri kỷ cực kỳ. Nhưng suy nghĩ trong chốc lát hắn liền cảm thấy không đúng, mình đâu có phải kẻ bất cần đời đâu?

Cơ mà có thể nhận được sự coi trọng của anh hùng Vân Mộng như Lâm Bắc Thần, trong lòng hắn cũng vô cùng phấn khởi.

Hai người trực tiếp chặt đầu gà đốt giấy vàng ngay trong phòng khách nơi

đây, hiện trường kết bái diễn ra.

“Đại ca.”

“Tiểu đệ.”

“Tiểu ca.

“Đại đệ.”

“Ấy, kêu nhầm rồi kìa.”

“Cạn nào...”

“Đại ca, mời.”

“Tiểu đệ, mời.”

Hai người uống rượu trong phòng khác luôn.

Đái Tử Thuần cảm thấy bản thân dường như được người ta dẫn vào trong một tiết tất phong cách nào đó, nhưng hắn lại cam tâm như thế.

Đang tính nói chuyện thì liền thấy lão quản giáo Vương Trung đã lâu không xuất hiện vội vàng chạy vào đây, hắn nói: “Thiếu gia, không hay, không hay rồi thiếu gia...”

Bình Luận (0)
Comment