Hắn đột nhiên có chút cảm động.
Chẳng trách khoảng thời gian này, Kiếm Tuyết Vô Danh đều không hề xuất hiện. Hóa ra không phải là đang giả chết.
Mà thực sự là đang đang nghĩ cách làm việc.
Chờ đã?
Không đúng.
Nếu như đi tìm Hải Thần gây khó dễ, vậy tại sao vẫn còn muốn ta lập tức rời khỏi Vân Mộng thành chứ?
Lâm Bắc Thần nghĩ đến đây, trong lòng đột nhiên xuất hiện một cảm giác rất mơ hồ. Không lẽ...
"Đánh thắng hay thua?"
Lâm Bắc Thần vội vàng gửi tin nhắn, hỏi.
Kiếm Tuyết Vô Danh nói: "Làm sao có thể thua?"
Lâm Bắc Thần thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói: "Vậy là thắng rồi sao?" "Ừm, làm sao có thể thắng được chứ?"
Kiếm Tuyết Vô Danh trả lời.
Lâm Bắc Thần: [○ ` Д ○]?
"Rốt cuộc là tình huống gì vậy?"
Hắn phát điên lên.
"Đồ ngốc."
Kiếm Tuyết Vô Danh nói: "Đương nhiên là hoà nhau."
Lâm Bắc Thần trong lòng lộp độp một chút.
Cẩu nữ thần nói là hòa, e rằng đã thua rồi.
Kiếm Tuyết Vô Danh dường như đã đoán được trong lòng Lâm Bắc Thần đang nghĩ gì, lại tiếp tục giải thích: "Ta và Kiếm Chi Chủ Quân miện hạ chỉ là hơi chiếm thế thượng phong một chút, miễn cưỡng coi như hòa, Cẩu Hải Nữ kia rất xấu xa, trốn trong biển không chịu ra, nhất thời chúng ta cũng không làm gì được nó.”
Trái tim Lâm Bắc Thần sụp đổ.
Kiếm Tuyết Vô Danh càng giải thích, hắn càng biết rằng tình huống thực tế còn tồi tệ hơn.
Bất kể cẩu nữ thần này có nói gì, chỉ cần hiểu theo cách ngược lại là được.
"Vốn dĩ muốn trực tiếp tóm lấy Cẩu Hải Nữ này đánh một trận thật tàn nhẫn, ép nàng ta phải hạ lệnh cho Hải tộc lui binh, giao Vân Mộng thành lại cho ngươi, nhưng không ngờ rằng đối phương quá xảo quyệt..."
"Vì vậy, ngươi vẫn nên nhanh chóng nghĩ cách rời khỏi Vân Mộng thành đi."
"Cẩu Hải Nữ kia nhất định sẽ báo thù."
"Tin rằng không bao lâu nữa, nàng ta sẽ hạ Thần Dụ, bảo Hải tộc xử lý ngươi..."
"Cho nên, mau chạy đi."
Kiếm Tuyết Vô Danh đã gửi mười mấy tin nhắn liên tiếp để giải thích.
Lâm Bắc Thần quả thực không nói nên lời.
Đây có được coi là hoạ từ trên trời rơi xuống không?
Vấn đề là Kiếm Chi Chủ Quân và Kiếm Tuyết Vô Danh cũng là có lòng tốt. Lâm Bắc Thần dường như cũng không thể chỉ trích cái gì cả.
"Vậy những người khác phải làm sao?"
Lâm Bắc Thần nói: "Trong thành vẫn còn hơn vạn người. Nếu như Hải Thần muốn báo thù, chắc chắn sẽ báo thù chung với nhau, đúng chứ? Không lẽ trơ mắt mà nhìn bọn họ chết sao?"
"Điều này ngươi không cần quá lo lắng."
Kiếm Tuyết Vô Danh gửi tin nhắn trả lời: "Chúng ta là lấy danh nghĩa của ngươi đi khiêu chiến Hải Thần, vì vậy nếu nàng ta muốn trả thù, có lẽ sẽ chỉ tìm một mình ngươi thôi chứ?"
Lâm Bắc Thần: ▄██ ●.
Trong lòng có một câu chửi thề nhất định phải nói.
Đây chính kết quả cuối cùng của trận chiến long trời lở đất, nhật nguyệt vô quang, núi sụp đất nứt mà ngươi nói đây sao?
Chết tiệt, ta cảm tạ tám đời tổ tông nhà ngươi.
"Đúng rồi, ta hỏi ngươi một chuyện rất quan trọng." Kiếm Tuyết Vô Danh lại nói.
"Nói."
Lâm Bắc Thần thậm chí còn lười nhấn thêm một từ.
Kiếm Tuyết Vô Danh nói: "Ngươi vẫn có thể mua được Trọng Lâu chứ?"
Lâm Bắc Thần nói: "Ý gì vậy? Kiếm Chi Chủ Quân miện hạ lại bị thương rồi sao?" "Cũng không hẳn là như vậy."
Kiếm Tuyết Vô Danh nói: "Thần quả Trọng Lâu này có tác dụng cực kỳ rõ rệt đối với việc tu luyện của Thần Linh. Nếu như thực lực của ta và Kiếm Chi Chủ Quân miện hạ lại nâng cao thêm một chút, nhất định có thể giết chết Cẩu Hải Nữ này. Giải quyết rắc rối thay ngươi."
"Có thì có."
Lâm Bắc Thần nói: "Nhưng ta cũng là mua nó từ chỗ của ca ca. Rất đắt, rất rất đắt. Hiện tại ta hơi nghèo, chắc là mua không nổi.”
Hắn quyết định nói dối.
"Nghĩ cách thử xem."
Kiếm Tuyết Vô Danh gửi một biểu cảm nũng nịu. "Một phân tiền khó hạ gục anh hùng hảo hán." Lâm Bắc Thần bày tỏ hắn không thể làm gì được.
Kiếm Tuyết Vô Danh nóng lòng gửi một tin nhắn, nói: "Ngươi thử xem...trong tiệm tạp hoá của ta, trong đó có cái gì mà ngươi cần, ta sẽ gửi miễn phí cho ngươi, Tiểu Thiên Tinh Tích Lộ Thảo, Xích Chu Quả mà ta đã gửi cho ngươi trước đó... Chỉ cần ta có, đều có thể dùng để trao đổi.”
Lâm Bắc Thần nhìn vào điện thoại, trên mặt nở một nụ cười hài lòng.
Ha ha ha.
Trời ơi, đất hỡi.
Thiên sứ đại tỷ nào đó đã sắp xếp cơ hội này cho ta.
"Những thứ đó của ngươi, ngươi cảm thấy có thể so sánh được với Trọng Lâu sao?"
Lâm Bắc Thần hỏi ngược lại.
Kiếm Tuyết Vô Danh chìm vào im lặng.
Một lúc sau, nàng lại gửi tin nhắn: "Hay là như vậy đi, tạm thời ghi sổ, coi như ta nợ ngươi. Sau này bất kể có xảy ra chuyện gì, ta đều có thể giúp ngươi ba lần miễn phí."
"Ngươi giúp ta ba lần có tác dụng gì chứ?"
Lâm Bắc Thần không chút khách sáo nói móc: "Ngươi chỉ là một nữ thần thực tập nhỏ bé mà thôi."
Kiếm Tuyết Vô Danh: "???"
"Như vậy đi, ta có thể nhờ Kiếm Chi Chủ Quân xuất thủ miễn phí, giúp ngươi ba lần."
Nàng lại trả lời tin nhắn.
Lâm Bắc Thần giơ ngón tay giữa lên xoa xoa mi tâm, trên khuôn mặt trắng nõn tuấn tú lộ ra một nụ cười đắc ý ‘Ngươi cũng có ngày hôm nay’.
"Cũng có thể cân nhắc."
Lâm Bắc Thần nói: "Nhưng chỉ ba lần xuất thủ miễn phí thì không được, bởi vì hiện tại ta không có tiền. Cái mỏ khoáng đó chỉ là một cái mỏ nghèo, không có nhiều đồ. Như vậy đi, ngươi gửi cho ta năm mươi Xích Chu Quả, một trăm Tiểu Thiên Tinh Tích Lộ Thảo và hai mươi cái mỗi loại thương phẩm bất kỳ trong cửa tiệm của ngươi, thế nào?"
Hắn đây là công phu sư tử ngoạm.
Cái gọi là ra giá trên trời, trả giá dưới đất.
Lâm Bắc Thần đang đợi Kiếm Tuyết Vô Danh mặc cả.
Không ngờ rằng--
"Được, thành giao."
Kiếm Tuyết Vô Danh trực tiếp nói.
Lâm Bắc Thần :∑(△`)? !
Hình như có gì đó không ổn.