Ngay khi chủ đề này nói ra, vẻ mặt hai người Sở Ngân đột nhiên trở nên nghiêm túc, không phải là họ chưa nghĩ đến, nhưng không có câu trả lời, thời tiết ngày một lạnh hơn, luồng khí lạnh hôm nay đến khá sớm, lương thực đã trở thành một vấn đề khó khăn cấp bách, trên đường đã xuất hiện mấy người chết vì đói.
Nếu cứ như vậy, nhiều nhất còn mười ngày nữa, Vân Mộng thành sẽ hoàn toàn chìm trong nạn đói và càng có nhiều người hơn chết đói.
Chạy khỏi Vân Mộng thành? Không thể nào, từ Vân Mộng thành đến Triều Huy đại thành khoảng chừng hơn hai ngàn dặm, một đường lên núi xuống biển đều là khu mà Hải tộc đã chiếm lĩnh, Hải tộc coi Nhân tộc trong khu chiếm lĩnh là tải sản, giống như Nhân tộc coi động vật hoang dã trên rừng núi là tài nguyên của mình vậy.
Hải tộc đã ban hành lệnh cấm trước đó.
Người tị nạn bị cấm rời khỏi nhà của họ.
Giết người phạm tội.
Hải tộc trước đó đã ban hành cấm lệnh, cấm Nhân tộc rời khỏi nhà của mình, ai trái lệnh giết không tha.
Vân Mộng thành hơn mười ngàn người, đa số là người già trẻ nhỏ bệnh tật, muốn vượt qua hơn hai nghìn dặm để đến Triều Huy thành thì nhất định sẽ bị Hải tộc phát hiện, một khi bị phát hiện thì nó sẽ là một cuộc thảm sát.
Đây là một bài toán nan giải, cũng là đám người Dương Trầm Chu cùng Sở Ngân không chủ động nói ra nguyên nhân cực khổ này cho Lâm Bắc Thần, đây chẳng qua là vấn đề khó đối với Lâm Bắc Thần mà thôi, nhưng bây giờ Lâm Bắc Thần đã chủ động đề nghị...
“Chỉ có một cách duy nhất.”
Sở Ngân nghiến răng nói: “Đó chính là rời khỏi Vân Mộng thành, đến Triều Huy đại thành.”
Dương Trầm Chu thất thanh: “Nhưng như vậy gần như là không thể...”
“Chỉ có thể thử thôi.” Sở Ngân nói: “Đây là cách duy nhất, ở lại đây chỉ có chết, nếu cùng nhau chạy trốn, may mắn có thể có ít người sống sót...”
Dương Trầm Chu không thể phản bác.
Lâm Bắc Thần suy nghĩ một chút, nói: “Vậy cứ quyết định vậy đi.”
Dương Trầm Chu cùng Sở Ngân nhìn về phía hắn: “Quyết định cái gì?”
Lâm Bắc Thần nói: “Sắp đặt lộ trình, thông báo cho dân trong thành chuẩn bị lên đường, rời khỏi Vân Mộng thành đi.”
“Nhưng...” Dương Trầm Chu nói: “Tiếu đặc sứ bên kia thì sao?”
Lâm Bắc Thần giơ ngón giữa xoa mi tâm, nói: “Chuyện này dễ xử lý, ta sẽ đích thân đi nói chuyện với hắn.”
Dương Trầm Chu đột nhiên nói: “Không được.”
Hắn vội vàng nói: “Lâm huynh đệ ngươi ngày... à, công việc bận rộn... hay là để ta đi nói chuyện với Tiếu đặc sứ, chuyển lời của ngươi cho hắn.”
Hắn thật sự sợ ‘nói một chút’ của Lâm Bắc Thần là trực tiếp nói luôn mạng của người ta.
Lâm Bắc Thần ngược lại không để ý, nói: “Được thôi, ngươi nói chuyện trước đi, nếu không được, tôi sẽ nói theo cách của ta.”
Sở Ngân cùng Dương Trầm Chu trong lòng không kiềm được đổ mồ hôi dùm Tiếu Vong Thư, chọc ai cũng được, không chọc tên đại thiếu não tàn này là được, đúng là mạng như ngàn cân treo sợi tóc.
Hai người bàn bạc, sau đó quay người vội vàng rời đi.
Lâm Bắc Thần ngồi ngây ra trên ghế, trong lòng đột nhiên cảm thấy có chút phiền não, một thứ phiền não không giải thích được.
Hắn ra hiệu cho Vương Trung.
“Thiếu gia, người có gì phân phó?” Vương Trung hùng hục chạy tới, nói: “Có phải muốn đi điều tra tung tích của đại tiểu thư không?”
Lâm Bắc Thần trừng mắt nhìn lão già này một cái, nói: “Ta đột nhiên cảm thấy tâm tình phiền não, hình như sắp có chuyện chẳng lành, ngươi đi Tiểu Tây Sơn tìm Quang Tương bảo nó đừng có nhìn chằm chằm vào việc khai thác nữa, mang theo vài võ đạo tông sư, âm thầm bảo vệ hai người Hàn Bất Phụ đại ca cùng Nhạc Hồng Hương học muội, nếu gặp phải nguy hiểm, nhất định phải bảo vệ hai người họ bằng mọi giá cho ta.”
Vương Trung gật đầu liên tục, nói: “Vâng, thiếu gia người yên tâm.”
Vừa quay người đi được hai bước, lại nghe thấy Lâm Bắc Thần nói: “Đợi đã.” “Sao vậy thiếu gia?” Vương Trung xoay người nhìn hắn.
Lâm Bắc Thần nói: “Bảo đám người Cung Công bớt lại một chút, chú ý cẩn thận, tạm thời đừng nên xung đột với Hải tộc, còn đám học viên của học viện Số 3 đừng đi biểu tình nữa.”
Vương Trung gật đầu một cái: “Vâng, thiếu gia.”
Lâm Bắc Thần suy nghĩ một chút, lại nói: “Còn ngươi cũng phải chú ý an toàn, cẩn thận vẫn hơn.”
Vương Trung nhất thời cảm động, nước mắt lưng tròng: “Hu hu, thiếu gia, người đang quan tâm lão nô sao? Lão nô ta... cảm động quá, ta nguyện ý vì người mà tinh...”
“Câm miệng.” Lâm Bắc Thần trực tiếp ngắt lời, con chó này lại dám học ta không biết xấu hổ à? Lời kinh tởm như vậy mà cũng dám nói?
Vương Trung ngẩn ra, không biết tại sao câu ‘vì ngài kiệt quệ sức lực’, thiếu gia lại không thích nghe, nhưng mà không sao, thiếu gia không thích thì sẽ không nói nữa.
Ông ta vội vàng xoay người đi ra ngoài làm việc.
Lâm Bắc Thần đứng dậy hoạt động cơ thể một chút, trong lòng suy nghĩ về chuyện cái khăn gấm kia.
Lúc này...
Tin tin tin
Điện thoại di động reo lên, có tin nhắn truyền tới.
“Mau, mau rời khỏi Vân Mộng thành.” Kiếm Tuyết Vô Danh nghiêm túc nói.
"Cuối cùng thì ngươi cũng xuất hiện rồi."
Lâm Bắc Thần nói: "Không giả chết nữa à?"
Trước đó đã gửi nhiều tin nhắn như vậy cũng không thèm trả lời. Bây giờ đột nhiên hiện ra, nói một câu vô nghĩa.
Giao lưu rất không vui vẻ.
Kiếm Tuyết Vô Danh nói: "Còn không phải vì ngươi sao?"
"Vì ta?"
Lâm Bắc Thần cười lạnh ngay tại chỗ, nói: "Nào, cho ngươi một cơ hội, bịa đặt tiếp đi, bịa đặt thật chi tiết vào.”
"Bịa muội muội nhà ngươi á."
Kiếm Tuyết Vô Danh với giọng điệu nổi trận lôi đình nói: "Vì ngươi, ta... và Kiếm Chi Chủ Quân đại nhân, đã cùng nhau đi tìm Cẩu Hải Nữ đánh nhau một trận. Một cuộc chiến có thể gọi là long trời lở đất, nhật nguyệt vô quang, sông núi đảo ngược, sao vỡ vụn, đại lục giải thể, thần điện sụp đổ, sinh linh đồ thán, đổ máu ngàn dặm... "
Lâm Bắc Thần nhìn thấy tin nhắn này thì không khỏi choáng váng. Thực sự đã đi đánh nhau với Hải Thần sao?