Lâm Bắc Thần cẩn thận cất bức tranh, trong lòng đang ấp ủ một kế hoạch táo bạo.
Vương Trung ở bên ngoài lại gọi số, thẳng cho đến bữa tối, đám người Sở Ngân cùng Dương Trầm Chu mới sậm mặt đi vào.
“Ồ? Các vị đại ca.” Lâm Bắc Thần cười hì hì nói: “Người bận rộn, lại gặp mặt rồi, ha ha, mau ngồi đi, Thiên Thiên, trà, dâng trà, trà thượng hạng nhé.”
Sau đó lại hỏi: “Dương đại ca, Hàn Bất Phụ cùng Nhạc Hồng Hương đâu? Ta đợi bọn họ uống rượu, đợi cả ngày rồi, ngươi không nghe người ta nói sao, tạm chia tay mà ta cùng bọn họ đã lâu không gặp rồi.”
“Ngươi cũng biết bọn ta bận rộn?” Hai mắt Dương Trầm Chu xanh lét, nói: “Vậy mà còn phải lấy số gặp mặt, ngay cả bọn ta cũng phải xếp hàng, ta...” Hắn giận đến mức không nói nên lời.
Lâm Bắc Thần giả vờ ngạc nhiên nói: “Cái gì? Các ngươi cũng phải xếp hàng? Điều này thật là quá đáng, Vương Trung, Vương Trung, đồ chó má này, cút lại đây nhận chết cho ta, ngươi làm cái gì vậy hả, không biết Dương đại ca chính là đại ca kết nghĩa với ta hay sao? Lại còn bắt hắn xếp hàng?”
Vương Trung giật mình, trong lòng thầm nói: “Thiếu gia, lúc ta đưa cho ngài xem danh sách xếp hàng, lúc đó ngài cũng không phản đối mà.”
“Thật xin lỗi, Dương đại hiệp, là cẩu nô tài ta tự đưa ra chủ trương, thiếu gia hắn căn bản không biết gì, ta xin lỗi ngài.” Vương Trung đã luyện bản lãnh cả người ụp nồi rồi, lập tức đỡ lấy cái nồi mà Lâm đại thiếu ném qua.
Dương Trầm Chu nhất thời có chút xấu hổ: “A, không sao không sao, ngươi cũng là làm việc vì Lâm huynh đệ... Gần đây người tìm hắn quả thật cũng rất nhiều.”
Sở Ngân đứng bên cạnh vạch đen đầy đầu, Dương huynh đệ quả thật quá thật thà.
Lâm Bắc Thần mắng: “Cái đồ chó nhà ngươi, hôm nay nếu không phải nể mặt Dương đại ca, ta đã đánh gãy chân ngươi rồi... Nhớ kỹ, lần sau cải tiến kế hoạch đánh số, treo số khách quý đầu tiên, Dương đại ca chính là khách quý, phí gặp mặt ít hơn một chút!”
Vương Trung: “...”
Nói một hồi lâu thiếu gia ngài vẫn muốn thu phí.
Vương Trung trợn mắt, hiểu rồi, thiếu gia là muốn để cho ta chịu trách nhiệm đến cùng đây mà.
Ông ta vội vàng đồng ý, đi ra ngoài.
Thiên Thiên bưng trà ngon tới, đưa từng ly cho mọi người.
“Hai người Bất Phụ và Hồng Hương có nhiệm vụ rồi nên tạm thời không có thời gian rảnh.”
Dương Trầm Chu nhấp một ngụm trà nói: “Hai người bọn họ dù sao cũng là thành viên của sứ đoàn, cần phải tuân theo mệnh lệnh, hôm nay ta tới là có một chuyện rất quan trọng muốn cùng ngươi bàn bạc.”
Lâm Bắc Thần cười nói: “Đột nhiên mọi người đều có chuyện quan trọng đến tìm ta, ha ha, Dương đại ca cứ nói đi.”
Dương Trầm Chu nói: “Tối hôm qua đặc sứ Tiếu Vong Thư có truyền đạt nhiệm vụ lần này của sứ đoàn...”
Hắn lặp lại những gì Tiếu Vong Thư đã nói.
Lâm Bắc Thần lắng nghe, vẻ mặt liền trở nên lạnh lùng, bắt đầu một cuộc chiến tranh, làm cho những thường dân vô tội của Vân Mộng thành phải chôn theo? Nếu một quyết định như vậy thực sự đến từ các quan chức của Triều Huy thành vậy thì thành thật mà nói, việc để những quan chức này ăn không ngồi rồi bị xử bắn thật sự còn dễ cho bọn chúng quá.
Vân Mộng thành đã bị đám Hải tộc tàn sát một trận, biết bao người đã chết trận.
Bây giờ các quan chức lớn của đế quốc không muốn cứu dân chúng, thay vào đó lại muốn bom từng người dân của Vân Mộng thành trở thành những kẻ khủng bố như bom thịt người, lương tâm của họ chẳng lẽ bị Quang Tương ăn rồi sao?
“Dương đại ca thấy thế nào? Lâm Bắc Thần hỏi.
Dương Trầm Chu nói: “Hai người Bất Phụ cùng Hồng Hương đưa ra phản đối, nhưng họ bị Tiếu Vong Thư đặc sứ cưỡng ép bác bỏ rồi, các huynh đệ của tổ chức phản kháng cũng có cái khó riêng, cho nên ta mới đến đây để bàn bạc với ngươi.”
Lâm Bắc Thần vừa nghe thì vui mừng khôn xiết, nói: “Ha ha ha, cho nên Dương đại ca muốn thuê ta đi xử lý lão cẩu Tiếu Vong Thư sao? Ha ha ha, được thôi, ta cũng nhìn hắn không thuận mắt từ lâu rồi, phí xuất thủ có thể bớt.”
Dương Trầm Chu: “???”
Ta vừa rồi có ý muốn này sao? Trong lòng hắn tự hỏi chính mình. “Không phải.”
Dương Trầm Chu vội vàng nói: “Ta hy vọng ngươi có thể thương lượng với Tiếu Vong Thư đặc sứ một chút là nên thay đổi kế hoạch, để cho hắn từ bỏ ý tưởng điên rồ đó đi.”
“Nói thế nào?”
Lâm Bắc Thần trầm ngâm nói: “Trói lão cẩu kia lại, dùng phân hổ và nước ớt nói chuyện với hắn, nếu không đồng ý thì cứ thiến đi à?”
Dương Trầm Chu: “!!!”
Ta có ý như vậy sao? Tại sao cùng trao đổi với huynh đệ Lâm lại trở nên khó khăn như vậy?
“Không không không.”
Dương Trầm Chu vội vàng giải thích: “Tiếu Vong Thư đại nhân dù gì cũng là đặc sứ, người mang theo mệnh lệnh của bên trên, mạo hiểm đến Vân Mộng thành, tinh thần rất đáng khen, không thể đối xử thô lỗ với hắn được, bọn ta hy vọng Lâm huynh đệ ngươi có thể lợi dụng uy vọng của mình, cùng Tiếu đặc sứ nói chuyện thẳng thắn một chút, ở Vân Mộng thành bây giờ chỉ có mình Lâm huynh đệ mới đủ tư cách và sức nặng để khiến Tiếu đặc sứ thay đổi cục diện đấu tranh.”
“Bảo ta tới chỗ lão già Tiếu Vong Thư kia làm hòa?”
Lâm Bắc Thần thẳng thừng từ chối, nói: “Trừ khi cho ta một trăm ngàn kim tệ.”
Đám người Dương Trầm Chu, Sở Ngân nhất thời dở khóc dở cười, cách từ chối mọi người của Lâm đại thiếu thực sự đặc biệt.
Lâm Bắc Thần nhấp một ngụm trà, phi một tiếng, khạc ra một mảnh lá trà, nói: “Thật ra thì, ta cảm thấy cho dù là phản kháng tổ chức hay là đặc sứ đoàn hay là mỗi người trong thành thì tất cả đều nên xem xét một vấn đề khác.”
Hắn nhìn Sở Ngân cùng Dương Trầm Chu, nói: “Làm thế nào để mọi người sống qua mùa đông này.”