Trận đấu võ đài? Lại đến nữa sao?
Lâm Bắc Thần cầm lên nhìn một cái, trên đó viết hai đoạn, một đoạn là chữ viết của Hải tộc, xiên xiên vẹo vẹo, một đoạn khác là chữ viết của Nhân tộc.
Lâm Bắc Thần xem xong, lỗ mũi muốn nổ tung: “Năm chiến ba thắng, lúc ấy nói rõ ràng rồi mà, bây giờ còn muốn đánh? Hải tộc các ngươi không biết xấu hổ à?”
Nhìn vẻ mặt tức giận của Lâm Bắc Thần, Quy Thiểm cảm thấy dễ chịu như trở về mùa hè.
“Trận chiến võ đài đầu tiên đúng là có ‘năm chiến ba thắng’, nhưng cũng có câu không chết không thôi, ước chiến các ngươi quả thật đã thắng, bọn ta cũng tuân thủ ước định trước đó, mấy ngày nay không động vào sợi lông của Nhân tộc các ngươi.”
Quy Thiểm lấy lại bình tĩnh của một mưu sĩ, nhàn nhạt nói: “Ta cũng hy vọng Nhân tộc các ngươi sẽ tuân thủ ước định, năm chiến không chết không thôi.”
“Đồ con rùa này.” Lâm Bắc Thần cười lạnh nói: “Chơi chữ với ta à?” Quy Thiểm từ đầu đến cuối khẽ cười, nói: “Phải học cách dùng quy tắc.” “Dùng cái đầu ngươi.”
Lâm Bắc Thần không nhịn được nói: “Chưa từng nghe nói Dung giáo chủ gì cả, từ chỗ chó nào chui ra chạy tới gây phiền phức, nhất định là chủ ý của hắn, trở về nói với hắn đừng gây rắc rối, nếu không ta cho một phát súng bắn bể đầu rùa của hắn đấy.”
“Ta khuyên ngươi ăn nói cho cẩn thận một chút.”
Quy Thiểm cười lạnh nói: “Dung giáo chủ chính là một trong tám giám mục của Tây Hải Đỉnh Hải thần điện, đại diện cho Hải thần điện, là phát ngôn viên ở hạ giới của Hải Thần Điện Hạ, vô lễ với Dung giáo chủ chính là vô lễ với Hải Thần, đừng đánh giá thấp quyết tâm và ý chí của các chiến binh Hải tộc duy trì vinh quang của Hải Thần miện hạ.”
“Ô hô?”
Lâm Bắc Thần khinh thường nói: “Bổn soái còn đại biểu cho ý chí của Kiếm Chi Chủ Quân miện hạ đấy, mọi người ủng hộ phía sau đều là thần, không phục thì một đấu một.”
“Một đấu một?” Trong điệu cười của Quy Thiểm càng mỉa mai.
“Lâm đại thiếu, thực lực cá nhân của ngươi khi thực chiến quả thực rất đáng kinh ngạc, nhưng đó đã là quá khứ, bây giờ chỉ sợ ngươi ngay cả thú cưỡi của Dung giáo chủ cũng không làm được.” Quy Thiểm nói.
Lâm Bắc Thần nhướng mày, đang muốn ba hoa tiếp thì đột nhiên trong đầu hắn hiện ra cảnh tượng mây đen cuồn cuộn hôm đó, một con rồng xanh xuyên qua đám mây, khí thế bức người, sau đó nhớ lại bóng người đứng trên lưng con rồng, chẳng lẽ Dung giáo chủ chính là người thần bí kia? Như vậy.... Hừm.
Thật đúng là có chút không tốt, nhưng đấu khẩu vẫn không thể thua được. “Con bọ xanh đó, ha ha ha, một tay ta có thể bóp chết mười con.”
Lâm Bắc Thần mặt không thay đổi, tim không đập mạnh: “Trở về nói với tên họ Dung kia, cụp cái đuôi cá cho đàng hoàng lại, đừng có lộn xộn, chiến bổ sung cái chó gì chứ, tự chơi một mình đi, giờ ta không rảnh để chơi với đám sinh vật đơn bào sống ở biển các ngươi.”
Quy Thiểm cười lạnh nói: “Những lời này ta sẽ thành thật mà truyền đạt lại cho trưởng công chúa điện hạ cùng Dung giáo chủ, hy vọng đến lúc đó ngươi đừng hối hận.”
Lâm Bắc Thần nổi giận: “Ngươi đang uy hiếp ta?”
Quy Thiểm nhàn nhạt nói: “Ta chẳng qua là trình bày sự thật thôi, mỗi người đều phải trả giá cho lời nói và việc làm của mình, Lâm đại thiếu cũng không ngoại lệ.”
Lâm Bắc Thần dùng ngón giữa xoa mi tâm, không muốn nói nhiều nói: “Mai trên lưng của ngươi cũng không tệ, bao nhiêu năm rồi? Tháo ra phơi khô rồi dùng để xem bói chắc là linh lắm.”
Quy Thiểm sắc mặt thay đổi: “Lâm đại thiếu nói đùa rồi.”
“Không, ta nghiêm túc đấy.” Lâm Bắc Thần nói.
Quy Thiểm: “...”
“Lâm đại thiếu, thật ra ta cũng không phải đang uy hiếp ngươi.”
Hắn nặn ra một nụ cười, thành thật nói: “Dung giáo chủ chính là phái chủ chiến trong điện của Hải Thần, Hắc Lãng Vô Nhai là một trong những đệ tử đáng tự hào nhất của hắn, lần này mang theo Hải Thần Chi Lệ tới, có thể tùy ý điều động đại quân của Hải tộc, ngay cả trưởng công chúa điện hạ cũng không thể chống lại ý của nàng...”
“Hải Thần Chi Lệ?” Lâm Bắc Thần trong lòng động một cái, không kiềm được hỏi: “Đó là thứ gì? Giống với Hải Thần Chi Lệnh không?”
“Sao ngươi lại biết Hải Thần Chi Lệnh?” Quy Thiểm có chút kinh ngạc nói: “Dĩ nhiên không cùng một thánh vật rồi, Hải Thần Chi Lệ chính là tín vật của Hải Thần điện, nó có quyền lực cao hơn, còn Hải Thần Chi Lệnh thì tương đương với thần dụ của Nhân tộc các ngươi.”
Lâm Bắc Thần suy nghĩ một lúc, an tâm hơn một chút rồi, vậy còn sợ cái rắm gì nữa.
Lâm đại thiếu tâm tình tốt, đảo tròng mắt một vòng, nói: “Bổn thiếu gia muốn xem hình dáng của Hải Thần Chi Lệnh một chút, ngươi qua đây vẽ cho ta xem đi.”
Phải xác nhận một chút, rốt cuộc cái Hải Thần Chi Lệnh mà Ngũ Hải Chi Chủ thưởng kia có phải là Hải Thần Chi Lệnh mà tên Hải tộc này nói không, cái này cũng rất cần thiết.
“Hả?” Quy Thiểm hơi sững sờ: “Ý của ngươi là gì? Tại sao lại phải vẽ?” Lâm Bắc Thần sốt ruột nói: “Bảo ngươi vẽ thì vẽ đi, sao nói nhiều thế hả?”
“Nhưng mà...” Quy Thiểm nói: “Đây chính là thánh vật của Hải tộc bọn ta, sao có thể...”
Ánh mắt của Lâm Bắc Thần lại rơi vào mai rùa sau lưng hắn, sắc mặt Quy Thiểm thay đổi, hiên ngang nói: “Đây chính là thánh vật của Hải tộc bọn ta, dĩ nhiên không thể qua loa, lấy giấy bút thượng hạng tới đây, vật phẩm thiêng liêng của tộc ta tất nhiên phải nghiêm túc vẽ cho đẹp.”
“Coi như con rùa nhà ngươi thức thời.” Lâm Bắc Thần mặt mày hớn hở nói. Một lúc sau.
Hắn cầm hình ảnh Quy Thiểm vẽ, gật đầu hài lòng, đừng nói thêm nữa, con rùa này vẽ cũng không tệ, giống như đúc thứ mà nữ thần thần kinh kia tặng, yên tâm rồi.
“Được rồi, mai rùa của ngươi được giữ lại, cút đi.” Lâm Bắc Thần xua tay.
Quy Thiểm thở phào nhẹ nhõm, trong lòng hắn thề rằng sẽ không bao giờ làm sứ giả tới gặp tên não tàn Lâm Bắc Thần này nữa, những gì xảy ra hôm nay thật là quá hoang đường đáng sợ, đơn giản chính là kinh khủng.
Hắn chạy nhanh như chớp như một con bọ hung ở Dị giới, rời khỏi học viện Số 3, chỉ sợ Lâm Bắc Thần lại thay đổi ý định.