Kiếm Tiên Ở Đây (Bản Dịch Full)

Chương 838 - Chương 838: Nhân Tài Vương Trung

Chương 838: Nhân tài Vương Trung

Lâm Bắc Thần nghe vậy thì kinh ngạc, chuyện này hắn thật sự chưa biết.

Mẹ nó, ta còn chưa chết mà đã lập bài vị rồi à? Còn treo tranh ở trước cửa...Đây là xâm phạm quyền chân dung của lão tử đấy.

Còn mười hai vị võ đạo tông sư ngày đó chủ động xin khiêu chiến trên võ đài đều nghe lời hắn ư? Đám người Tiêu Bính Cam, Sở Ngân, Lưu Khải Hải có mối quan hệ tốt với hắn, Đới Tử Thuần lại là đại ca hắn mới kết nghĩa, phải ở lại cùng hắn tiến lùi, điều này cũng hợp lý, nhưng mấy vị võ đạo tông sư khác thì sao? Bởi vì đã bị khuất phục bởi vẻ ngoài bất khả chiến bại của mình sao?

À, ngày này cuối cùng đã đến, chuyển kiếp đến Dị giới lâu như vậy, cuối cùng ta cũng bắt đầu cũng toát ra khí vương phách, thật không dễ dàng mà.

Lâm Bắc Thần rất hài lòng, hắn xua tay, qua loa nói: “Các ngươi sắp đặt trước đi, chuyện này để ta suy nghĩ.”

Triệu Trác Ngôn nghe vậy thì mừng rỡ, ông vội vàng đứng lên, hớn hở nói: “Được, trong vòng mười ngày, Lâm thiếu có thể tham gia bất cứ lúc nào, hơn nữa bọn ta sẽ không để Lâm thiếu ngài uổng công kêu gọi, hai mươi nhà phú hộ, mỗi hộ mười ngàn tiền vàng, tổng cộng hai trăm ngàn tiền vàng đều sẽ đến tay ngài trước khi lên đường.”

Đậu xanh!

Lâm Bắc Thần ngay lập tức trở nên kích động khi nghe thấy điều này, cái tên chết tiệt này thật là không biết nói chuyện, nếu như ngay từ đầu nói đến chuyện hai trăm ngàn tiền vàng thì ta còn cần phải vướng bận sao?

Bình tĩnh, hắn hít một hơi thật sâu và tự nhủ trong lòng.

“Ta là loại người quan tâm đến tiền bạn sao?” Lâm Bắc Thần làm bộ bình tĩnh, thoải mái xua tay, nói: “Đi đi, để ta suy nghĩ thật kỹ.”

Cha con Triệu Trác Ngôn lần lượt xoay người rời đi, nếu không có Lâm Bắc Thần đi cùng, hy vọng chạy trốn của bọn họ chỉ được 50 hoặc 60% mà thôi, có Lâm Bắc Thần cùng mười hai vị võ đạo tông sư, tỷ lệ thành công gần như 100%, cái này có liên quan đến sống chết.

Sau đó, Vương Trung không ngừng gọi số, Lâm Bắc Thần không yên lòng mà gặp nhiều người, trong đó còn có mấy tên Hải tộc, muốn hợp tác làm ăn với Lâm Bắc Thần, bọn họ coi trọng uy danh của Lâm Bắc Thần, sẵn sàng đào tạo Lâm Bắc Thần trở thành người phát ngôn riêng ở trên đất liền, cùng tiếp xúc buôn bán với đoàn đội của đế quốc Bắc Hải, trao đổi thông tin...

Điều này khiến Lâm Bắc Thần không khỏi cảm khái, thương nhân thật sự là một đám có sức sống bền bỉ, lợi dụng tất cả các dịp, loại làm ăn này mà cũng dám làm, dám đến tìm hắn, không sợ hắn sẽ làm thịt hết bọn họ như làm thịt Hắc Lãng Vô Nhai à?

Xem ra hắn vẫn còn nhân từ quá.

Lâm Bắc Thần thở dài trong lòng, cướp sạch tiền của bọn họ, thổi bay hết thảy Hải tộc đi, trong quá trình này, hắn lại bật điện thoại di động lên, gửi một vài tin nhắn, đương nhiên là gửi cho Kiếm Tuyết Vô Danh, đại khái nói hết hoàn cảnh khó khăn của thị dân ở Vân Mộng thành.

“Tình hình đây, chính là tình hình này...”

“Không có phép màu thì nhiều người sẽ không thể sống sót trong mùa đông này.”

“Ta phải nhấn mạnh, đây là những tín đồ sùng đạo nhất của Kiếm Chi Chủ Quân, lão nhân gia nàng còn không xuất thủ trợ giúp? Vậy cũng đừng làm tín đồ thất vọng.”

Nhưng Kiếm Tuyết Vô Danh không trả lời, cũng không biết là không thấy hay là giả vờ chết.

Lâm Bắc Thần có chút chán nản, đóng điện thoại, hắn không khỏi suy nghĩ: Chẳng lẽ phải dùng lệnh hải thần mà Ngũ Hải Chi Chủ không rõ lai lịch đó thưởng không? Nữ thần này có hơi não tàn, hơn nữa còn có chút thù oán với hắn.

Không có vấn đề gì với cá khô, nhưng không thể bảo đảm lệnh hải thần không có vấn đề, lỡ đâu đến lúc đó gây ra đại loạn...

Trực giác của Lâm Bắc Thần mách bảo hắn, cố gắng không nên sử dụng lệnh hải thần, tốt nhất là không cần ‘nhìn thấy’, để nó nằm trong app Mạng lưới Chân Ái lên mốc luôn càng tốt.

Tiếp tục gọi số tiếp khách, thẳng cho đến chiều Lâm Bắc Thần mới gặp được một gương mặt cũng coi như là quen thuộc, chính là Quy Thiểm cố vấn rùa của Hải tộc.

“Thật là quá đáng, quá bất thường, ta chưa từng gặp phải chuyện nực cười như vậy...” Quy Thiểm đầy mưu mô dường như đã phải chịu đựng một mối bất bình lớn, ngay giây phút đầu tiên nhìn thấy Lâm Bắc Thần liền không nhịn được mà bộc phát.

“Ta chính là sứ giả của Hải tộc! Sứ giả đấy, hiểu không?”

“Ta phụng mệnh trưởng công chúa điện hạ, giáo chủ đại nhân cùng với Hải Cẩu đại soái tới gặp Nhân tộc các ngươi, ngươi lại để cho ta ở bên ngoài xếp hàng, đợi bốn tiếng đồng hồ, còn vơ vét của ta hai trăm viên hải châu bảo thạch!”

“Lâm Bắc Thần, ngươi muốn khơi mào cuộc chiến mới giữa Hải tộc và Nhân tộc Vân Mộng sao? Ta kháng nghị, nghiêm túc kháng nghị, cho dù có là Hoàng Đế Bắc Hải của các ngươi thì cũng không thể vô lễ với ta như vậy.”

Trong Trúc viện vang vọng những lời tố cáo giận dữ cùng tiếng gầm thét của sứ giả Hải tộc, Quy Thiểm lúc này sắp nổ tung, Lâm Bắc Thần thì mặt đầy nghi hoặc.

Cái quái gì thế? Sứ giả? Hắn nghiêng đầu nhìn về phía Vương Trung, tên chó này thật là một nhân tài, sứ giả chính phủ Hải tộc cũng dám chặn lại? Thật là công chính nghiêm minh, đối xử như nhau!

“Đồ con rùa nhà ngươi.” Lâm Bắc Thần có chút khó chịu vì tiếng ồn, trực tiếp mắng: “Đừng có ép ta, cẩn thận ta giết chết ngươi.”

Quy Thiểm: “!!!”

“Ngươi...”

Đường đường là mưu sĩ rùa trong Hải tộc, địa vị ‘dưới mấy người, trên vạn người’, tức dựng cả tóc, nghiến răng nghiến lợi nhìn Lâm Bắc Thần, tuy nhiên, khi ông ta nhận ra ánh mắt của thiếu niên này lóe lên dữ tợn, rồi nghĩ đến hành động tàn bạo đâm ‘thấu tim’ của Hắc Lãnh Vô Nhai trên võ đài, nhất thời như bị một chậu nước đá dội lên đầu, cuối cùng cũng bình tĩnh lại rất nhiều.

“Ta là tới phát văn kiện cho Nhân tộc Vân Mộng.” Quy Thiểm nhanh chóng bình tĩnh lại, lấy ra một mảnh mai rùa bằng ngọc bích trong suốt như pha lê, đặt trước mặt Lâm Bắc Thần, nói: “Hai ngày nữa sẽ tổ chức trận đấu trên võ đài, mau chuẩn bị đi.”

Bình Luận (0)
Comment