Kiếm Tiên Ở Đây (Bản Dịch Full)

Chương 837 - Chương 837: Ta Có Uy Cao Như Vậy Sao?

Chương 837: Ta có uy cao như vậy sao?

Lâm Bắc Thần nghe xong, có chút im lặng.

Đúng thế, mặc dù ước hẹn đại chiến lôi đài, Hải tộc đã không còn tùy ý giết Nhân tộc ở Vân Mộng thành, nhưng vấn đề sinh tồn dường như vẫn chưa được giải quyết triệt để, Hải tộc đã xây dựng nhiều công trình ở đây.

Từ hải thú trong biển sâu, san bằng núi non, thuật sĩ đại dương khơi thông hàng loạt sông ngòi, đẩy nước biển vào sâu trong đất liền, đừng nói là việc hủy hoại môi trường sinh thái nguyên thủy, thậm chí cả đất ruộng, vườn cây ăn trái...cũng đều bị phá huỷ, mùa thu hoạch năm nay của Vân Mộng thành có thể chẳng thu hoạch được gì.

Rất nhiều người không thể trụ được nữa, những thương gia lớn thì vẫn còn dư lương thực, có thể cố gắng vật lộn, nhưng những thị dân thì sao? Chẳng lẽ phải hoàn toàn chết đói ở đây sao?

“Lâm đại thiếu, bọn ta muốn mời ngài cùng nhau rời đi.” Triệu Trác Ngôn lấy hết can đảm nói: “Vân Mộng thành đã bị hủy diệt, cho dù đế quốc khôi phục nơi này thì cũng hoàn toàn không thể khôi phục lại dáng vẻ ban đầu được, Vân Mộng thần điện cũng bị dị tộc cướp đoạt, hào quang của Kiếm Chi Chủ Quân miện hạ đã không thể chiếu sáng được nơi này nữa rồi, ngài là Thần Quyến giả, cần đi đến nơi có quang huy của thần bao phủ, Hải tộc cũng coi ngài như cái gai trong mắt, nhất định sẽ tìm cách đối phó với ngài, tốt hơn hết là cùng bọn ta rời đi, quân tử không đứng dưới bức tường sắp đổ, với thiên phú, tài hoa của ngài cùng uy danh của Thần Quyến, chỉ có thể đến Triều Huy đại thành mới có thể phát huy hết hào quang của ngài kiến công lập nghiệp, ở lại nơi này một mình ngài cũng không thể giải quyết được đâu.”

Nói xong, thần sắc khẩn trương nhìn Lâm Bắc Thần.

Đối với một thiếu niên có lòng tin vào thần linh này mà nói, những lời này có lẽ là một loại đụng chạm và xúc phạm, nhưng đó cũng là lời nói chân thật nhất.

“Các ngươi mời ta cùng đi, là muốn ta bảo vệ các ngươi ở trên đường đi đúng không?” Lâm Bắc Thần thản nhiên nói.

“Lâm đại thiếu, thật ra thì bọn ta...” Triệu Vũ Dương muốn giải thích gì đó.

Triệu Trác Ngôn ngắt lời con trai, thành thật thừa nhận: “Ngài nói đúng, bọn ta có cân nhắc đến vấn đề này nhưng cũng hy vọng Lâm thiếu gia có thể nghiêm túc xem xét tình hình hiện tại, bọn ta đã nhận được một số tin tức, Hải tộc muốn xây dựng một triều tế đàn ở Vân Mộng thành, biến nơi này trở thành một vùng ngập lụt, sân sau của Hải tộc, biến nó thành căn cứ đầu tiên để tấn công đại lục... Tình hình tàn khốc hơn nhiều so với tưởng tượng.”

Lâm Bắc Thần nhàn nhạt cười một tiếng, nhìn hai cha con này, hắn hỏi ngược lại: “Nếu như ta đi, những thị dân không có khả năng tự bảo vệ phải làm sao đây?”

Cha con Triệu Trác Ngôn nhìn nhau không nói gì, lời như vậy từ trong miệng Lâm Bắc Thần trước kia nói ra, cha con Triệu thị sợ là ngã trên mặt đất hơn chục lần, nhưng Lâm Bắc Thần của hôm nay là một vị thần sáng chói, nói ra những lời này ngược lại cũng không phải bất thường.

Vấn đề này của Lâm Bắc Thần, cha con Triệu Trác Ngôn đều không nói nên lời, năng lực của bọn họ không thể được giải quyết, thậm chí theo bọn họ, Lâm Bắc Thần cũng không thể giải quyết được, đây không phải là chuyện có thể giải quyết bằng sức mạnh.

Gần mười ngàn người có ăn, có mặc, giữ ấm trong mùa đông lạnh giá là một vấn đề rất lớn, đặc biệt là Hải tộc đã tàn phá môi trường của Vân Mộng thành, độ ẩm càng nặng hơn, gió biển thổi vào càng lạnh, nhiệt độ bây giờ lạnh hơn nhiều so với cùng mùa trước. Có thể tưởng tượng đến mùa đông Vân Mộng thành sẽ lạnh tới cỡ nào, sương giá giết chết cây cối, đông giết vạn tộc.

Chuyện dân sanh quốc gia không thể được giải quyết bởi một cá nhân dựa vào sức mạnh, cho dù là thần cũng chưa chắc có thể giải quyết trong thời gian ngắn, cách duy nhất chính là từ bỏ, chỉ có từ bỏ mới có thể tránh bị kéo vào chỗ chết, giữ lấy một mạng sau này có thể báo thù cho các thị dân chết thảm.

Nhưng chuyện đại nghịch bất đạo như vậy cho dù một con cáo già như Triệu Trác Ngôn cũng không dám nói ra trước mặt Lâm Bắc Thần, chỉ có thể hiểu ý chứ không thể nói ra thành lời.

Lâm Bắc Thần nhìn hai người, hỏi: “Các ngươi có phải thay mặt những người giàu có trong thành tới thương lượng với ta?”

Triệu Trác Ngôn gật đầu liên tục, giới thiệu cặn kẽ một phen.

Ngoại trừ thương hội Thiên Lý Hành, tất cả các hộ gia đình giàu có trong thành chẳng hạn như Tiêu gia, Ngô gia, v.v., chỉ cần không bị tiêu diệt trong cuộc cướp bóc ban đầu của Hải tộc thì hầu như tất cả đều đã âm thầm tập hợp lại với nhau, cùng đưa ra quyết định chạy trốn.

“Các ngươi đã dự tính xong lối thoát và các bước rồi à?” Lâm Bắc Thần lại hỏi.

Triệu Trác Ngôn nghe thấy hắn hỏi thế, trong lòng lập tức dâng lên một tia hy vọng, nói: “Vâng, Lâm thiếu, đã có một kế hoạch đơn giản, lộ trình cũng đã thăm dò cơ bản rồi, nếu như Lâm thiếu đồng ý tham gia, vậy tỷ lệ thành công nhất định sẽ tăng, hơn nữa, với uy thế của Lâm thiếu, chỉ cần vung tay kêu gọi, mười hai tên võ đạo tông sư nhất định sẽ đi theo, đến lúc đó trăm phần trăm có thể thành công.”

Lâm Bắc Thần nói: “Tại sao các ngươi không đi liên lạc với những võ đạo tông sư này?”

Triệu Trác Ngôn nói: “Nói thật với Lâm thiếu ngài, đã liên lạc cả rồi nhưng mười hai người đều nói chỉ nghe theo một mình Lâm thiếu ngài, nếu Lâm thiếu không đi thì bọn họ tuyệt đối sẽ không đi...”

“Ha ha, ta có uy cao như vậy sao?” Lâm Bắc Thần cười tự giễu.

Triệu Vũ Dương không nhịn được nói: “Lâm thiếu, ngài bây giờ là thần ở Vân Mộng thành, nhà nhà đều treo bài vị trường sinh của ngài, ngày đêm thắp hương, trước cửa cũng dán chân dung ngài, người Hải tộc nhìn thấy cũng sẽ đi đường vòng.”

Bình Luận (0)
Comment