Trong mắt Vương Trung lóe lên vẻ hưng phấn, nói: “Thiếu gia, chúng ta cuối cùng cũng có manh mối của đại tiểu thư rồi, ông trời có mắt, điều tra, nhất định phải điều tra, làm rõ tung tích của đại tiểu thư.”
Lâm Bắc Thần lúc này đã phục hồi tinh thần.
“Tại sao ngươi lại chắc chắn chiếc khăn tay này là của đại tiểu thư?”
Lâm Bắc Thần nói: “Nhìn rất đại trà, hơn nữa nếu ta nhớ không nhầm, kỹ thuật thêu thùa của đại tiểu thư cực kì tệ...”
“Nhất định sẽ không sai.” Vương Trung khẳng định nói.
Nhìn thấy sự nghi ngờ trong mắt Lâm Bắc Thần, ông ta giải thích: “Thiếu gia trước kia người quá sợ đại tiểu thư cho nên không giao tiếp với nàng nhiều, vì thế không biết đại tiểu thư mặc dù say mê võ đạo, ít làm nữ công gia chánh, nhưng nàng đúng là đã dùng cách thêu thùa để luyện kiếm thuật, hơn nữa từ đầu đến cuối chỉ thêu một bức tranh ‘thân cưỡi ngựa trắng qua tam quan’, nhân vật, hình dáng, bạch mã còn có đường khâu, chất liệu, đường chỉ, v.v., trên khăn tay này, không nghi ngờ gì nữa, tất cả đều là của đại tiểu thư, lão nô có móc mắt ra cũng có thể nhận ra.”
“Vậy ngươi móc mắt ra đi rồi phân biệt lại lần nữa.” Lâm Bắc Thần phản bác.
Vương Trung nhất thời liền bày ra vẻ mặt cười nịnh nọt.
Lâm Bắc Thần lại nói: “Đừng vui mừng quá sớm, lỡ đâu chỉ là một sự trùng hợp, nữ nhân Cực Quang này không biết ở đâu nhặt được tác phẩm của tỷ tỷ rồi đến tìm ta chơi trò bí ẩn...”
“Thiếu gia...”
Vương Trung lập tức than vãn, nói: “Thiếu gia, ta biết người lúc này quá kích động, có chút khó tin, nhưng không thể coi lão nô là kẻ ngốc được.”
Lâm Bắc Thần: “...”
Vương Trung đau lòng nói: “Thiếu gia, đây là cơ hội hiếm có, nữ nhân kia tìm đến cửa, cố ý lấy ra khăn gấm này thì nhất định có tin tức gì đó về đại tiểu thư, cứ xem như là nàng ta cố làm ra vẻ bí ẩn thì chúng ta cũng phải kiểm tra thật kỹ mới xác định được thật hay giả, dù sao đây cũng là manh mối duy nhất của đại tiểu thư.”
Lâm Bắc Thần trong lòng chửi một câu, hắn một chút cũng không muốn gặp lại người cha cùng chị gái mất tích gì cả, bởi vì một khi gặp nhau nhất định sẽ bại lộ.
Nhưng nhìn thấy Vương Trung nói điều này, Lâm Bắc Thần biết nếu hắn lại thờ ơ như vậy thì sẽ không hợp lý.
“Được rồi, ta sẽ điều tra vấn đề này.”
Hắn nói: “Nhưng cũng không thể vội vàng, theo như ngươi nói, nữ nhân Cực Quang này cố ý lấy ra khăn gấm thì nhất định có mưu đồ, ta nghĩ nàng sẽ lại tìm tới ta.”
Vương Trung gật đầu liên tục: “Ta hiểu sự khổ tâm của thiếu gia, vì sợ tra ra sự thật không như chúng ta nghĩ, hy vọng được thắp lên cuối cùng sẽ lại tan tành, nhưng chúng ta phải dũng cảm lên...”
“Mẹ nó.” Lâm Bắc Thần chửi thầm trong lòng, lão tử dũng cảm cái búa.
Nhưng hắn cũng rất khâm phục não bộ của Vương Trung, trong cuộc trò chuyện hôm nay, bản thân có một số sai sót nhưng tất cả đều được khôi phục hoàn toàn bằng logic của lão Vương.
“Được rồi, ta biết rồi.” Lâm Bắc Thần xua tay, nghiêm túc nói: “Ta sẽ âm thầm đi điều tra... Ngươi tiếp tục gọi số đi.”
Vương Trung hai tay cung kính trả lại khăn gấm cho Lâm Bắc Thần, sau đó xoay người đi ra ngoài tiếp tục gọi số.
Lâm Bắc Thần cẩn thận nhìn khăn gấm vài lần.
“Thân cưỡi ngựa trắng qua tam quan sao?” Tại sao ban đầu tỷ tỷ lại thêu hình này? Người nam tử phía trên đây chẳng lẽ là nhân tình của tỷ tỷ?
Lâm Bắc Thần ném khăn gấm cho Thiên Thiên nói: “Giặt sạch nó đi.”
Số tiếp theo tiến vào chính là đại thương nhân của thương hội Thiên Lý Hành, Triệu Trác Ngôn, cùng với con trai Triệu Vũ Dương.
“Ngồi đi.” Lâm Bắc Thần không tập trung nói.
Sau khi Vân Mộng thành thất thủ, thương hội Thiên Lý Hành tổn thất nặng nề, các cửa tiệm tài sản khác nhau cơ bản đều bị Hải tộc cướp hết, có thể nói là thương cân động cốt, dĩ nhiên một con cáo già như Triệu Trác Ngôn thì nhất định có rất nhiều của cải được cất giữ một cách bí mật, dù vậy Triệu Trác Ngôn trông rất phờ phạc, sụt cân khá nhiều.
“Lâm thiếu, ta và ngươi cũng quen biết, lão phu sẽ không vòng vo nữa, dám hỏi một câu, không biết ngài định làm gì tiếp theo?” Ông ta đi thẳng vào vấn đề.
“Không có dự định gì, cuộc sống hỗn độn.” Lâm Bắc Thần qua loa lấy lệ.
Triệu Trác Ngôn nghe vậy, khẽ cắn răng nói: “Không biết Lâm thiếu có kế hoạch đi Triều Huy thành không?”
Lâm Bắc Thần nhìn ông ta một cái, trong lòng khẽ động nói: “Triệu hội trưởng định rời khỏi Vân Mộng thành à?”
Triệu Trác Ngôn gật đầu, nói: “Không dấu gì Lâm thiếu ngài, bọn ta không thể ở Vân Mộng thành được nữa rồi, Hải tộc căn bản không coi bọn ta là người, mặc dù bởi vì Lâm thiếu ngài ra mặt ngăn cơn sóng dữ, bây giờ Hải tộc có yên tĩnh một chút nhưng cũng chỉ như muối bỏ biển thôi, đất nông nghiệp bị phá hủy, mùa màng bị đốt cháy, Hải tộc ở đây trắng trợn mở rộng thêm, phá hủy các tòa nhà, việc sinh sống của các thị dân căn bản không có, cho dù không chết dưới lưỡi kiếm của Hải tộc thì họ cũng sẽ chết đói trong mùa đông năm nay...”
Nói tới đây, nhìn thấy Lâm Bắc Thần có vẻ đang nghe ông ta nói chuyện, Triệu Trác Ngôn lại nói: “Mấy người bọn ta đại thương hộ may mắn còn sống sót, cùng nhau thảo luận một chút, quyết định liều chết đánh một trận rời khỏi Vân Mộng thành, trở lại khu chiếm lĩnh đế quốc, ít nhất còn có được một đường sống.”