Ngu Khả Nhi nói: “Bệ hạ và phụ thân ta là huynh đệ ruột.”
“Ô hô?” Hai mắt Lâm Bắc Thần lại sáng lên, đây không phải là rất tốt sao?
“Vậy thì quan hệ của họ nhất định rất tốt.” Lâm Bắc Thần xoa tay hưng phấn nói, hắn vốn chỉ muốn bắt cóc mình Ngu Khả Nhi, bây giờ xem ra nếu như bắt cóc Ngu Thân Vương thì có vẻ được hơn.
“Bệ hạ rất tín nhiệm phụ thân ta, cũng vô cùng nể trọng.”
Ngu Khả Nhi gật đầu nói: “Chẳng hạn như trong chuyến đi sứ đoàn lần này, mặc dù cha ta đã là võ đạo đại tông sư, nhưng bệ hạ vẫn phái một cường giả cảnh giới nửa Thiên Nhân bí mật bảo vệ chúng ta ở trong sứ đoàn…”
Biểu cảm của Lâm Bắc Thần dần cứng lại, lão già Ngu Thân Vương mạnh đến vậy sao? Hơn nữa trong sứ đoàn còn có nửa bước Thiên Nhân?
Cái này… Kế hoạch chết từ trong trứng nước rồi…
Lâm Bắc Thần rất nghiêm túc suy nghĩ một chút, thấy rằng mình dường như không đủ sức để bắt cóc một võ đạo đại tông sư dưới sự bảo vệ của một vị nửa bước Thiên Nhân, dẫu sau cường giả cấp Thiên Nhân cũng như một quả bom hạt nhân hìn người thật.
Như vậy, kế hoạch bắt cóc tiểu cô nương này có cần phải thực hiện không?
Hắn bối rối, cuộc sống thực sự khó khăn mà.
“Đúng rồi, đại ca ca.” Ngu Khả nhi đột nhiên cười lên, nói: “Ta đây còn có một món quà, tin chắc ngươi sẽ thích.”
Nói xong,lấy ra một khăn gấm màu hồng nhạt.
Phía trên được thêu uyên ương… Không phải, thêu một kiếm khách mặc áo trắng cưỡi ngựa trắng, trường kiếm treo trên thắt lưng, mặt rất anh tuấn, làm người ta nhìn một cái liền không nhịn được mà khen một câu… Thật là một con ngựa trắng.
Lâm Bắc Thần cầm khăn gấm nhìn một chút, đây là thứ mà ngươi nói? Một cái khăn tay rẻ tiền? Được một kim tệ không đây?
Mặc dù tay nghề trông rất tinh xảo, nhưng ta không tin đây là thứ mà tiểu công chúa sống trong nhung lụa như ngươi có thể làm ra.
“Nếu ngươi có thể thêu ra được khăn tay như này, ta sẽ gọi ngươi là Tú Nhi.” Lâm Bắc Thần dùng khăn lau lỗ mũi nói.
Ngu Khả Nhi có chút sững sờ, đây là lần đầu tiên nàng có biểu hiện bất ngờ kể từ khi tới trúc viện.
“Ngươi không nhận ra nó sao?” Nàng kinh ngạc nói.
Lâm Bắc Thần lại dùng khăn gấm lau bàn, nói: “Nhận ra, không phải chỉ là một cái khăn thôi sao? Ý tốt thì ta xin nhận, nhưng mà nếu ngươi có thể đưa ta kim tệ thì ta sẽ càng vui vẻ hơn… Thứ đồ này…”
Lâm Bắc Thần lắc chiếc khăn tay đầy bụi, nói: “Không thêm được giờ đâu.”
Ngu Khả Nhi ngẩn người, ngay lập tức biểu hiện trở nên kỳ lạ, đôi mắt to đẹp của thiếu nữ nheo lại như vầng trăng khuyết.
Nàng chủ động đứng dậy cười toe toét nói: “Đại ca ca, ta đi trước… Hì hì, ta nghĩ chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau.”
Lâm Bắc Thần nhoẻn miệng cười xoa xoa tay, nói: “Haha, thật trùng hợp, ta cũng cảm thấy thế.”
Ngu Khả Nhi xoay người rời đi.
Lâm Bắc Thần nhìn bóng lưng của thiếu nữ, dùng ngón tay giữa xoa mi tâm, hắn ra hiệu cho Vương Trung.
“Nhanh, thông báo cho Quang Tương cùng Tiểu Bính Cam đuổi theo đánh thuốc mê trói nữ nhân kia lại cho ta…” Lâm Bắc Thần vuốt cằm cười nhạo, nói: “Ha ha ha, đối tượng tuyệt vời, ha ha, tuyệt đối không thể bỏ qua…”
“Thiếu… thiếu gia?” Vương Trung sững sờ nhìn Lâm Bắc Thần, chợt bật khóc.
Lâm Bắc Thần: “???”
Nghe Vương Trung thút thít nói: “Thiếu gia, người rốt cuộc lại là thiếu gia trước kia mà ta quen, tốt quá rồi, ngài rốt cuộc đã trở lại…”
Lâm Bắc Thần lại tiếp tục: “???”
Vương Trung lau nước mắt, nói: “Thiếu gia, người yên tâm, kỹ thuật trước kia tiểu nhân đều nhớ kỹ, gậy gộc, dây thừng, mật thất, rượu thuốc, giường dụng cụ… Còn có những dụng cụ kia, ta đã thay người bảo quản tốt rồi, cũng không vứt đi, người yên tâm đi, nữ nhân này ta sẽ cho ngài chăm sóc chu đáo, để người tìm lại cảm giác thân quen khi xưa.”
Lâm Bắc Thần ngay lập tức tức giận.
Bép.
Hắn đập vào đầu Vương Trung một cái.
“Thứ chó nhà ngươi còn không bằng đồ hạ lưu, ngươi đang nghĩ cái gì vậy hả? A? Thiếu gia ta là hạng người như vậy sao? Ta là muốn tống tiền, muốn vơ vét tài sản, muốn ép sứ đoàn cút đi, ta là con người yêu dân yêu nước, không phải loại như ngươi nghĩ…”
“Hả?”
Vương Trung che đầu, vẻ mặt đột nhiên bừng tỉnh: “Thiếu gia, hoá ra người có ý này, không hổ là thiếu gia, lúc này vẫn lo lắng cho Vân Mộng thành, người có phẩm chất cao thượng, giống như mặt trời, suy nghĩ của ngài như trăng rằm, người… ơ, trong tay người có khăn gấm gì vậy?”
Lâm Bắc Thần tiện tay ném qua, nói: “Là nữ nhân xấu xí ở Cực Quang đưa cho, ngươi thích thì cho ngươi đấy.”
Vương Trung mở khăn gấm ra nhìn kỹ hơn, chợt giọng nói có chút run rẩy: “Thiếu gia, khăn gấm này… Có chút quen thuộc.”
Lâm Bắc Thần nói: “Làm sao? Ngươi cũng cảm thấy vật này thêu cẩu thả, là thứ đại trà à?”
“Không phải, thiếu gia, chiếc khăn tay này có vẻ là của đại tiểu thư.” Vương Trung run giọng nói.
“Đại tiểu thư?” Lâm Bắc Thần nhìn ông ta kỳ lạ như vậy, kinh ngạc nói: “Thì nàng ta ở trong nhà mình đúng là đại tiểu thư, có vấn đề gì à?”
“Không phải, ý ta là đại tiểu thư.”
“Là đại tiểu thư… Hả? Ý ngươi là tỷ tỷ của ta?” Lâm Bắc Thần kịp phản ứng.
Lâm Lâm Lâm…Lâm Thính Thiền?