Trong Trúc viện.
Lâm Bắc Thần đánh giá thiếu nữ kiều mỵ ngọt ngào trước mặt, cười hi hi nói: “Nữ nhân Cực Quang xấu xí ngươi, thật sự to gan mà, dám một mình tới gặp ta? Ngươi không biết Lâm Bắc Thần ta nổi tiếng quần là áo lụa ở Vân Mộng thành à? Ha ha, không sợ ta xxx ngươi hả?” Hắn cố ý nở một nụ cười bỉ ổi.
Cô công chúa nhỏ như búp bê sứ trước mặt chính là tiểu quận chúa Ngu Khả Nhi của sứ đoàn đế quốc Cực Quang.
Lâm Bắc Thần không ngờ một thiếu nữ của địch quốc lại dám một mình tới gặp hắn.
Là ngây thơ? Hay đã có chỗ dựa vào?
“Bởi vì người ta nhớ đại ca ca mà.” Ngu Khả Nhi cười ngọt ngào.
Nhưng trong mắt Lâm Bắc Thần, nàng như một đứa trẻ ngốc nghếch thiểu năng.
“Nói tiếng người.”
Lâm Bắc Thần nói: “Không ngại nói cho ngươi biết, ta vì tiền mới gặp ngươi, đừng lãng phí thời gian nữa… Nói đi, mục đích ngươi đến đây là gì?”
Ngu Khả Nhi hai tay chống cằm, nhìn khuôn mặt tuấn tú của Lâm Bắc Thần, trong đôi mắt to xinh đẹp dường như có bong bóng hình trái tim màu hồng, nói: “Chỉ muốn nhìn ngươi một cái thôi, người ta thật sự thích đại ca ca ngươi mà, ta cảm thấy đàn ông ở đế quốc Cực Quang đều không thể so với đại ca ca.”
“Đừng có nói điều mà ai cũng biết thế.” Lâm Bắc Thần ngoài mặt có vẻ thờ ơ, nhưng trong lòng lại vô cùng thích thú, nha đầu này còn nhỏ tuổi mà lại có ánh mắt thẩm mỹ sắc bén như thế sao?
Ngu Khả nhi vẫn nở nụ cười ngọt ngào, như một fan nhí.
“Đừng có làm bộ dạng cười đùa hí hửng nữa.”
Lâm Bắc Thần cố nặn ra một bộ dạng hung thần ác sát, dữ tợn nói: “Ta không ăn thịt ngươi đâu, cái bộ dạng còn chưa phát triển hết, ở đây làm càn cợt nhã, ngươi có tin ta trực tiếp bắt ngươi đưa đến kỹ… À, đưa đến Triều Huy thành, sử dụng ngươi làm con tin để đe dọa đế quốc Cực Quang lui binh không, nếu uy hiếp thất bại sẽ trói ngươi vào cọc và thiêu cháy ngươi.”
Nhanh chóng hù doạ để xéo đi cho xong chuyện, mặc dù là quận chúa đế quốc nhưng dù sao cũng là người nộp phí gặp mặt.
Lâm đại thiếu bây giờ đang mở cửa kinh doanh để đón khách, buôn bán uy tín vẫn rất quan trọng.
Một lúc sau đợi đến khi nha đầu này rời khỏi trúc viện sẽ trực tiếp tìm cơ hội đánh thuốc mê, trói lại rồi đến gặp sứ đoàn thân vườn để ve vét tống tiền, nói một chút điều kiện các thú, lúc đó sẽ không bị coi là vi phạm quy tắc kinh doanh.
Với danh tiếng lòng dạ ác độc vô nhân đạo của Lâm đại thiếu mà nói, đối phó với một nữ nhân đế quốc không biết trời cao đất dày như này đã là khoan dung lắm rồi.
“Oa, đại ca ca, ngươi lúc tức giận trông thật quyến rũ.” Trong mắt Ngu Khả Nhi tiếp tục thấy những bong bóng hình trái tim màu hồng.
Lâm Bắc Thần: “ ^v^”
Lão tử thua ngươi rồi, ngươi thật sự là một tên si mê.
“Hết giờ rồi, cút đi.” Lâm Bắc Thần trực tiếp đuổi người, không biết tại sao, hắn theo bản năng trong lòng có một loại bài xích cùng phản kháng đối với thiếu nữ kiều diễm này.
“Ta thêm tiền, gia hạn thêm.” Ngu Khả Nhi nói.
“Thêm tiền?” Lâm Bắc Thần cười lạnh nói: “Đừng có nằm mơ, ngươi cho rằng ta là loại thấy tiền thì sáng mắt…”
Bịch.
Ngu Khả Nhi cười ngọt ngào, không đợi Lâm đại thiếu nói xong thì lập tức đặt một cái túi trữ đồ xinh đẹp trên bàn, mở túi ra, mấy trăm đồng kim tệ lập tức rơi ra, bằng mắt thường có thể đánh giá được, kim tệ trong núi này nhất định không ít hơn mười ngàn kim tệ…
Hơn nữa chúng đều là tiền của đế quốc Bắc Hải, ánh sáng vàng rực rỡ giống như tình yêu,
Lâm Bắc Thần nuốt nước bọt.
Aydo, có tiền thật tốt, còn muốn thêm giờ?
“Mời ngồi.” Trên mặt Lâm Bắc Thần lại xuất hiện nụ cười nhiệt tình, hắn đưa tay ra, không khách khí mà nhận lấy túi trữ đồ, tất cả kim tệ cũng được hắn nhét lại vào trong túi, tải lên cloud, tất cả động tác lưu loát liền một mạch.
Mười ngàn kim tệ, không nhiều cũng không ít, hơn nữa túi gấm trữ đồ kia nhìn cũng không phải đồ rẻ tiền, Lâm Bắc Thần đương nhiên không trả lại.
“Được rồi, bây giờ chúng ta có thể tiếp tục nói chuyện. Thật ra, có tiền hay không không quan trọng, chủ yếu là ta cảm động trước thành ý của ngươi, thậm chí ta có thể chủ động tìm đề tài để nói chuyện, chẳng hạn như: Gia đình ngươi rất giàu à?” Hắn nhiệt tình hỏi.
Ngu Khả Nhi cười ngọt ngào, trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên tia mừng rỡ.
Nàng gật đầu như gà mổ thóc, nói: “Ta từ khi sinh ra cho tới bây giờ chưa bao giờ bận tâm đến chuyện tiền bạc. Khi còn nhỏ, ta muốn thứ gì, sủng vật gì đều có thể trong một thời gian ngắn có được, sau khi lớn lên ta muốn bạn như thế nào, cũng có thể dễ dàng có được… Ngay cả Hoàng Đế bệ hạ cũng chiều ta.”
“Thật sao?” Lâm Bắc Thần vừa nghe xong, nhất thời hai mắt sáng lên.
“Đúng thế.”
Ngu Khả Nhi nghiêm túc nói: “Trước đây có một người con trai của lãnh chúa, tuy rằng dáng dấp kém hơn so với đại ca ca một chút nhưng cũng rất đẹp trai, nghe nói còn là một thiên tài võ đạo, mới chưa tới hai mươi tuổi mà tu vi đã đến cảnh giới võ đạo tông sư, nhưng hắn quá kiêu ngạo, coi thường ta, không muốn nói chuyện với ta, nên ta đã thiến hắn và tống hắn vào trong cung, vị lãnh chúa kia vô cùng tức giận khởi binh tạo phản, kết quả bệ hạ chỉ trách phạt ta mấy câu, sau đó trấn áp vị lãnh chúa kia, tru di cửu tộc…”
Lâm Bắc Thần: “…”
Câu chuyện này hắn hết cách tiếp chuyện, một con ông cháu cha quần là áo lụa không biết xấu hổ điển hình.
Nhưng dựa theo tính cách của hắn, cả hai dường như là kẻ tám lạng người nửa cân.
“Mà này, phụ thân của ngươi có quan hệ rất tốt với Hoàng Đế Cực Quang đúng không?” Lâm Bắc Thần lại hỏi.