Kiếm Tiên Ở Đây (Bản Dịch Full)

Chương 833 - Chương 833: Phí Gặp Mặt

Chương 833: Phí gặp mặt

Ngày hôm sau.

Thời tiết u ám, nhiệt độ không cao, sương xuống tạo thành một lớp sương màu bạc trên mặt đất.

Những chiếc lá vàng héo rũ rượi rơi khỏi cành, mùa của vạn vật tàn lụi đã đến.

Lâm Bắc Thần gặp ác mộng, hắn nằm mơ thấy mình đang ngủ trên một chiếc giường lớn, thoải mái vô cùng, lên trên app Mạng lưới Chân Ái quăng lưới hẹn những nữ thần quyến rũ, tất cả đều bầu bạn ở bên người.

Lúc đầu, các nữ thần còn nhõng nhẽo dịu dàng ngọt ngào, xếp hàng san sát, nhưng sau đó các nữ thần này nôn nóng, bắt đầu tranh giành ‘quyền giao phối’, trực tiếp đánh nhau, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.

Lúc này, hai nữ thần đột nhiên rống to, hóa thành dã thú miệng đầy máu, xông về hướng Lâm Bắc Thần liếm láp…

“A…” Lâm Bắc Thần hét lên kinh hãi, từ trong mộng tỉnh lại, trên mặt ướt nhẹp.

Quay đầu lại nhìn, Tiểu Nhị và Tiểu Tâm đã tỉnh, đang nằm mỗi con một bên đầu hắn, cái lưỡi nhỏ hồng hồng liếm liếm trên mặt.

“Cha, đói rồi… Ăn thịt thịt.” Tiểu Tam nhìn hắn chằm chằm với đôi mắt đỏ nhạt, giọng nói trẻ con vang lên trong đầu Lâm Bắc Thần.

Tinh thần lực truyền âm? Lại xảy ra rồi sao? Đây có phải là đã tiêu hóa hoàn toàn năng lượng của cá khô không?

Tiểu Nhị ở bên kia vừa liếm vừa lắc đầu, nó lắc đầu rất thường xuyên, làm người khác hoa cả mắt, đau cả đầu, trong lúc lắc đầu thì đầu sẽ thay đổi, có lúc sẽ hai đầu, có lúc sẽ một đầu, biến mất rồi lại lắc đầu rất tự nhiên, lúc hai mắt lúc bốn mắt, lom lom nhìn Lâm Bắc Thần.

“Chào buổi sáng.” Lâm bắc Thần bò dậy, hắn ôm hai tiểu tử vào lòng, nắn bóp một hồi rồi cười nói: “Trước giờ ta chỉ nghe nói đến loài chó thích liếm, không ngờ trên đời cũng có sói thích liếm.”

Quan sát kỹ, phát hiện trạng thái tinh thần của hai tiểu tử này rất tốt, không có di chứng gì khác, Lâm Bắc Thần không chút do dự nữa, trực tiếp đưa nửa con cá còn lại cho bọn họ ăn.

Thiên Thiên cùng Thiến Thiến đã đợi ở ngoài cửa từ sớm, nghe được động tĩnh thì đi vào rửa mặt thay quần áo cho Lâm Bắc Thần.

Lúc đầu còn bối rối, đến bây giờ yên tâm thoải mái, Lâm Bắc Thần đã hoàn toàn thích nghi với việc hai thiếu nữ xinh đẹp xung quanh phục vụ mình từ đầu đến chân rồi.

A, lối sống tư bản suy đồi chết tiệt này, ta thích lắm.

Cuộc sống của Lâm đại thiếu đã trở nên hoàn toàn suy đồi, hắn rốt cuộc đã biến thành đám người giàu có mà hắn ghét trước kia.

Sáng sớm ở học viện Số 3 vô cùng náo nhiệt, rất nhiều người trẻ cũng ở trong học viện tu luyện, học tập, không còn chỉ giới hạn cho học viên của học viện Số 3 nữa.

Nơi này dường như đã trở thành một thánh địa trong Vân Mộng thành, cũng may Tiêu Bính Cam cùng Quang Tương đi Tiểu Tây sơn luyện công nên trúc viện ngược lại có vẻ rất yên tĩnh.

“Thiếu gia, ngài hôm nay lại đẹp trai hơn một chút…”

Quản gia Vương Trung cầm một danh sách dài, cười híp mắt lại gần nói: “Thiếu gia, có chuyện vui, đây là những người hôm nay ngài phải gặp, ta đã sắp xếp và tính phí theo thứ tự dựa vào quan hệ hời hợt đến thân cận, người thấy có được hay không…”

Bịch.

Lâm Bắc Thần đá vào mông Vương Trung một cái: “Tên chó nhà ngươi…”

Vương Trung nằm rạp trên mặt đất, cảm nhận được sự thoải mái quen thuộc trên mông của mình, trong lòng thầm nghĩ: “Thiếu gia nổi giận sao? Chẳng lẽ là trách ta không nên thu phí gặp mặt?”

Đúng thế, dẫu sao thiếu gia bây giờ cũng đã là người có thể diện, kiếm tiền như thế này trông quá xấu xí, thật không có trình độ…

“Lại đẹp trai một chút?” Ai biết được Lâm Bắc Thần lại tức giận nói: “Ta ngày nào chẳng đẹp trai đoạn tầng hả?”

Vương Trung: “…” Thiếu gia quả nhiên là thiếu gia, thứ chú ý vẫn luôn đơn giản như vậy.

Lâm Bắc Thần nhận lấy danh sách nhìn một cái, trên này dày đặc người, sau tên của mỗi người, phí gặp mặt cũng được ghi rõ ràng.

Nhìn từ điểm này thì Vương Trung nói láo, tiêu chí duy nhất cho thứ tự của danh sách mà tên chó này xếp rõ ràng là phí gặp mặt chứ không phải là quan hệ từ hời hợt đến thân thiết, bởi vì có một người tên ‘Ngu Khả Nhi’ mà Lâm Bắc Thần chưa bao giờ nghe qua, thứ tự đứng đầu lấy một ngàn kim tệ, còn những người có quan hệ cực tốt như Sở Ngân, Dương Trầm Chu thì phí gặp mặt là 0 và được xếp sau cùng…

Lâm Bắc Thần ngẩng đầu nhìn Vương Trung, trái tim của Vương Trung nhất thời như trào lên cổ họng.

“Thứ chó nhà ngươi…” Lâm Bắc Thần mắng một câu, hài lòng gật đầu, nói: “Làm tốt lắm.”

Vương Trung đột nhiên mặt mày hớn hở.

Lâm Bắc Thần đưa tay ra.

“Hả?” Vương Trung không biết gì cả.

Lâm Bắc Thần tức giận nói: “Phí gặp mặt đâu? Đưa cho ta, thứ thua cả một con chó như ngươi sẽ không tham ô đấy chứ?”

Vương Trung nhanh chóng lấy một tấm thẻ đưa ra.

Lâm Bắc Thần hài lòng gật đầu một cái, ngồi ở sau bàn đá, nói: “Được rồi, bắt đầu gọi số đi.”

Vương Trung cúi người gật đầu, ông ta đi ra ngoài rừng trúc của Trúc viện, lớn tiếng gọi: “Số một Ngu Khả Nhi, đã đến giờ gặp mặt, mời ngài vào Trúc viện, số hai hội trưởng thương hội Thiên Lý Hành, Triệu Trác Ngôn chuẩn bị…”

Ở cuối hàng, đám người Sở Ngân, Dương Trầm Chu gần như xếp hàng ra cả bên ngoài sân võ của học viện, mặt đen lại khi nghe thấy âm thanh gọi số như này, vốn tưởng rằng thứ chó Vương Trung giả truyền thánh chỉ để kiếm tiền, bây giờ nhìn thấy tình huống này thì rõ ràng Lâm Bắc Thần cũng đã ngầm chấp nhận.

Quá trơ trẽn, một hàng dài như vậy khi nào mới tới?

Bình Luận (0)
Comment