“Chẳng lẽ ta suy nghĩ nhiều quá?” Lâm Bắc Thần lại xé hai miếng nhỏ xíu, đút cho hai tiểu tử đó ăn.
Ăn xong vẫn không có gì thay đổi.
“Bỏ đi, có lẽ chỉ là đồ ăn vặt bình thường mà thôi.” Lâm Bắc Thần xé hai miếng cá lớn ném cho Tiểu Nhị cùng Tiểu Tam.
“Grao…” Sau khi ăn xong hai tiểu tử vô cùng thích thú.
Nhưng ngay sau đó, chỉ thấy bọn chúng lắc lư giống như một tên say rượu.
“Grao…” Ánh mắt Tiểu Nhị mê mang, bộ dạng nhìn không rõ mọi thứ xung quanh nữa, loạng choạng ngã xuống giường của Lâm Bắc Thần, sau đó lắc đầu nguầy nguậy, cố gắng làm cho mình tỉnh táo hơn, nhưng một cú lắc đầu này lập tức xảy ra chuyện.
Con ngươi của Lâm Bắc Thần suýt chút nữa rớt ra ngoài, hắn tưởng mình hoa mắt, dụi mắt một cái rồi nhìn kỹ lại.
Đậu xanh.
Tiểu Nhị vừa lắc một cái thì có thêm một cái đầu mới, bây giờ nó đã trở thành một con sói hai đầu?
Lâm Bắc Thần trố mắt nghẹn họng, chỉ thấy hoa văn sấm sét nhàn nhạt đang lưu chuyển xung quanh lông nó, giống như một con Pikachu với màu lông xanh lá cây.
Vẫn hai đầu.
“Cha…” Một âm thanh như của một đứa bé vang lên bên tai Lâm Bắc Thần.
“Ừ…hả?” Lâm Bắc Thần thuận miệng đáp một tiếng, sau đó chợt hoảng sợ.
Ai gọi ta?
“Cha cha…” Âm thanh của đứa trẻ liên tục vang lên, ánh mắt của Lâm Bắc Thần đảo một vòng, tìm ra nơi phát ra âm thanh, cuối cùng nhìn vào… Tiểu Tam.
Tiểu tử này đang giương mắt nhìn hắn.
“Cha, cha… Muốn ăn nữa… Ngon…”
Con ngươi màu đỏ nhạt giống như hồng ngọc trong suốt, nhìn chằm chằm Lâm Bắc Thần.
Lâm Bắc Thần lúc đầu: “???”
Sau đó: “…”
Chuyện gì thế này.
“Là ngươi sao, Tiểu Tam? Là ngươi đang nói chuyện đấy à?” Hắn xách lông cổ của Tiểu Tam lên.
“Cha, là ta… Thịt thịt, ngon… Còn muốn…” Chân của Tiểu Tam còn làm dạng cầu xin.
Lâm Bắc Thần cuối cùng xác nhận.
???
Thật sự là ngươi sao, tại sao ngươi lại biết nói? Chẳng lẽ là…
Lâm Bắc Thần tiện tay ném Tiểu Tam lên giường, ánh mắt nhìn về phía chút cá khô còn sót lại, hoá ra con cá khô này… Thật sự là thần vật, trực tiếp mở ra thiên phú dị năng của Tiểu Thanh Lang.
Nhưng mà hai đầu của Tiểu Nhị lại nhanh chóng trở về một cái đầu, còn Tiểu Tam cũng rất nhanh không thể nói chuyện được nữa. Xem ra vì do dự không cho ăn hết cho nên dị năng của bọn chúng cũng không ổn định.
Nhưng Lâm Bắc Thần cũng không dám tiếp tục cho chúng ăn nữa, bởi vì trong loại thần vật cá khô này ẩn chứa rất nhiều năng lượng, lỡ như hai đứa này không chống đỡ nổi mà chết thì sao?
Vẫn nên từ từ thì hơn.
Quả nhiên rất nhanh cả Tiểu Nhị cùng Tiểu Tam đều chìm vào giấc ngủ mê man, ngủ rất sâu, giống như ngủ đông vậy.
“Trước khi tiêu hóa hoàn toàn sức mạnh của cá khô, sợ rằng bọn chúng sẽ không tỉnh lại.” Lâm Bắc Thần chợt hiểu ra, nhìn lát cá khô còn dư, Lâm Bắc Thần không kiềm được nghĩ đến, có nên cho con tra công hổ kia một chút không?
Tra công hổ vốn đã là huyết mạch biến dị cấp vương rồi, nếu như thêm ‘cá khô’, có lẽ sẽ đột phá hơn nữa?
Anh do dự một lúc, sau đó bỏ luôn ý định này, không đáng. Vẫn nên chăm sóc thật tốt Tiểu Nhị và Tiểu Tam là được rồi.
Sau khi thu xếp ổn cho hai con Tiểu Thanh Lang, Lâm Bắc Thần nghịch điện thoại một lúc rồi cũng chìm vào giấc ngủ.
…
Đêm, mây đen bao phủ.
Bên một con kênh hẻo lánh trong Vân Mộng thành.
Tiếu Vong Thư mặc áo choàng trùm đầu, giống như một bóng ma trong đêm, một mình đi tới bên bờ, thắp một nén hương màu đỏ nhạt, cắm vào khe đá trên bờ, yên lặng chờ đợi.
Một lát sau.
“Sứ giả Vệ thị?” Một giọng nói vang lên trên mặt sông.
Tiếu Vong Thư đột nhiên giật mình, không có ai xung quanh, chỉ thấy trên mặt sông có một cái bóng như ảo như thật loé lên trong sóng nước.
Là một bà lão mặc áo choàng xanh, lưng còng, có xúc tu, tay cầm cây trượng màu đen.
“Các hạ chính là sứ giả của Hải Thần Điện? Tiếu Vong Thư hạ giọng nói.
“Chuyện bọn ta muốn ngươi làm ngươi đã làm chưa?” Bà lão không đáp mà hỏi ngược lại.
Tiếu Vong Thư cau mày, nói: “Tình hình tổ chức phản kháng trong thành ta đã biết rõ chi tiết rồi, có thể nói cho ngươi bất cứ lúc nào, chỉ cần các ngươi quyết định xong thời gian, ta lập tức phát động kế hoạch để bọn họ tập kích, như vậy các ngươi sẽ có được lý do cần thiết…”
Ngừng một chút, Tiếu Vong Thư lại nói: “Tuy nhiên, khi ta đến nhận một nhiệm vụ mới, hy vọng các ngươi có thể phối hợp với ta.”
“Ngươi không đủ tư cách nói điều kiện với ta.” Giọng bà lão đanh lại, như thể hai miếng sắt đang cọ vào nhau.
Tiếu Vong Thư cười nhạt, kiên trì nói: “Không muốn nghe chút nội dung à?”
Bà lão nói: “Hai mươi giây, nói đi, hy vọng ngươi không ngu xuẩn đến mức nói ra một số điều kiện vô lý… Nói thật, coi như các ngươi là công tử nhưng nếu không có vị kia chống đỡ thì cũng không đủ tư cách để nói chuyện với ta.”
Tiếu Vong Thư cười nhạt, nói: “Không cần tới hai mươi giây, một giây là đủ rồi, ba chữ… Lâm Bắc Thần.”
Bóng của bà lão lung lay trong những gợn sóng của dòng sông, rõ ràng chỉ là một cái bóng trong nước mà thôi nhưng lại có thể nghe, nói.
Nghe được lời của Tiếu Vong Thư, trong mắt bà loé ra một vẻ kì dị, nói: “Các ngươi muốn mượn đao giết người?”
Tiếu Vong Thư nói: “Hắn sớm đã chết rồi, không phải sao? Đối với ngày mà nói cũng là vậy.
“Ha ha ha…” Sóng lăn tăn, cái bóng trong nước dần tản đi.
“Được, ta đồng ý với ngươi.” Giọng nói cuối cùng của bà lão trong gió đêm chầm chậm phiêu tán.
Khoé miệng Tiếu Vong Thư cong lên, hắn trùm mũ áo lên, quay lưng bỏ đi.
Giống như một bóng ma đi trong đêm tối, bất cứ nơi nào hắn đi qua đều mang theo sự chết chóc và tai hoạ, sự phản bội và giết hại.