Kiếm Tiên Ở Đây (Bản Dịch Full)

Chương 844 - Chương 844: Tiểu Chó Điên Lâm Bắc Thần

Chương 844: Tiểu chó điên Lâm Bắc Thần

Không đáng tin cậy.

Cẩu nữ thần này vẫn không thể tin tưởng như mọi khi.

Sau đó, ngay khi Lâm Bắc Thần chuẩn bị tắt điện thoại, lại nhìn thấy Ngũ Hải Chi Chủ đã đăng một trạng thái trên APP Mạng lưới chân ái.

Đó là một bức ảnh ở phía sau.

Vẫn là hình ảnh Lâm Bắc Thần thoạt nhìn đều cảm thấy tấm lưng ngọc ngà xinh đẹp như vậy không đi giác hơi thì thật đáng tiếc, mái tóc dài màu xanh lục tảo dài mấy chục mét, giống như một con rồng xanh quấn quanh dáng người uyển chuyển của nàng.

Không biết có phải là các nữ thần đều không thích mặc y phục hay không, cho nên Ngũ Hải Chi Chủ cũng toàn thân trần trụi, nhưng mái tóc dài màu xanh lục vừa vặn che đi một số bộ phận quan trọng trên cơ thể, đồng thời cũng khiến cho bóng lưng lộ ra này càng thêm mê hoặc và cám dỗ người.

Cách màn hình điện thoại, Lâm Bắc Thần cũng không khỏi đỏ mặt tía tai, miệng đắng lưỡi khô.

Khác với phong cách loli trong sáng và hồn nhiên của Kiếm Tuyết Vô Danh. Ngũ Hải Chi Chủ cho người ta cảm giác chính là một ngự tỷ trưởng thành đến cực điểm, bệnh thần kinh cũng đến cực hạn.

Hai phong cách hoàn toàn khác nhau.

Lâm Bắc Thần kìm nén xung động muốn liếm màn hình, quan sát kỹ hơn.

Trên vai trái của Ngũ Hải Chi Chủ, nhìn thấy một vết kiếm sâu đến tận xương.

Mặc dù vết thương đã không có còn vết máu, nhưng trông vẫn rất rõ ràng.

Dưới bức ảnh trạng thái này còn có thêm một vài câu——

"Ha ha, tiểu tình nhân của tiểu chó điên tới đánh lén. Ta cố ý chịu một kiếm để lại vết sẹo này..."

"Đối với một nữ thần của thời đại mới mà nói, tay trái tu luyện, tay phải tín ngưỡng, vết sẹo chiến đấu mới là huy chương tốt nhất!"

"Không có ai đi cùng bạn suốt quãng đời này, vì vậy bạn phải thích ứng với sự cô đơn!"

Lâm Bắc Thần lẳng lặng xem xong. Mùi vị này...có hơi quen thuộc.

Nữ quyền trong nữ thần?

Có chút ngây thơ.

Lâm Bắc Thần đột nhiên cảm thấy nữ thần thần kinh này thật ra cũng không quỷ quyệt như mình nghĩ.

Sự bài xích đối với Hải Thần Chi Lệnh trong lòng hắn đã nhỏ hơn rất nhiều.

Do dự một lúc, Lâm Bắc Thần từ bỏ ý định liên lạc lại với Ngũ Hải Chi Chủ, trực tiếp tắt điện thoại.

Lúc này, trời đã chạng vạng tối.

Thiến Thiến và Thiên Thiên đã chuẩn bị xong bữa tối.

Lâm Bắc Thần đang ăn thì đột nhiên lại có người đến thăm hỏi.

"Ồ, An Mộ Hi lão ca, ha ha, nào, nhanh ngồi đi.”

Nhìn thấy ông chủ tiệm dã dược An Mộ Hi bước vào, đôi mắt của Lâm Bắc Thần sáng lên, lập tức vẫy tay chào, rất nhiệt tình.

Đây thực sự là nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền tới.

Hắn thực sự muốn đến tìm vị dược thương này.

"Lâm thiếu, làm phiền ngươi ăn cơm rồi."

An Mộ Hi cười ha hả nói: "Ban ngày ta thấy ngươi quá bận rộn, cho nên không có tới quấy rầy, có chút chuyện, ta muốn thỉnh cầu ngươi một chút.”

Trong lòng Lâm Bắc Thần khẽ động.

"Ngươi là vì Lục Vị Thần Hoàng hoàn, đúng chứ?"

Hắn hỏi.

An Mộ Hi hơi sửng sốt một chút, lập tức giơ ngón tay cái lên nói: "Không hổ là Lâm đại thiếu, anh minh thần võ, mắt sáng như đuốc, trí tuệ như vực sâu, chớp mắt đã nhìn ra, bái phục, bái phục. "

Lâm Bắc Thần cười cười.

Không hổ là bán dã dược, nghệ thuật ăn nói thật điêu luyện. "Không cần lúc nào cũng tâng bốc ta."

Lâm Bắc Thần tiện tay nhận lấy nước súc miệng do Thiên Thiên mang đến, vừa súc ùng ục xong, Ah-TUI một tiếng rồi nôn ra, thờ ơ nói: "Đối với ta mà nói, tâng bốc cũng vô dụng. Không tin ngươi cứ tâng bốc một canh giờ nữa thử xem."

An Mộ Hi: "..."

Mặc dù đã chuẩn bị đầy đủ trước khi đến, nhưng khi thực sự đối mặt với thiếu niên này, vẫn có chút không thể bắt kịp mạch suy nghĩ của hắn.

"Nói đi."

Lâm Bắc Thần lại tiện tay cầm lấy chiếc khăn nóng mà Thiên Thiên đưa qua, vừa lau mặt một cách thoải mái, vừa nói: "Ngươi là muốn phối phương hay là quyền đại lý?"

Đối mắt của An Mộ Hi sáng lên: "Chuyện phối phương cũng có thể bàn bạc sao?" "Đương nhiên."

Lâm Bắc Thần nằm dựa trên ghế tựa, thoải mái gác chân lên bàn, hai tỳ nữ xinh đẹp một người bóp chân một người xoa vai, hắn nheo mắt, trực tiếp đưa ra một câu trả lời chắc chắn nói: "Thực ra phối phương rất đơn giản. Sở dĩ Lục Vị Thần Hoàng hoàn có tác dụng thần kỳ là nhờ vào một vị chủ dược ở trong đó, chỉ có ta mới có thể lấy ra được, phối phương cho ngươi cũng được thôi. Ngươi phải quỳ xuống ôm đùi ta."

An Mộ Hi: "..."

Lâm thiếu gia, ngài cũng thật thà quá đấy.

"Vậy thì vị thuốc chủ dược này?"

An Mộ Hi muốn thử dãy giụa một chút.

"Chủ dược ta có thể cho ngươi, nhưng mà ngươi không thể trồng ra được." Lâm Bắc Thần cười khúc khích nói.

An Mộ Hi nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta muốn thử."

Thân là chủ sở hữu của cơ sở kinh doanh thuốc gia truyền, một đại thực vật sư, một dược sư đắm chìm trong nhiều phương diện như trồng thuốc, bồi dưỡng, phối dược đã mười mấy năm, điều khiến An Mộ Hi khó chịu nhất chính là bị người khác phủ nhận năng lực chuyên môn của mình.

"Được thôi."

Lâm Bắc Thần nói: "Như vậy đi, không ngại thì chúng ta cá cược một ván." "Lâm đại thiếu xin nói, đánh cược như thế nào.”

An Mộ Hi trở nên phấn khích.

Lâm Bắc Thần nói: "Bây giờ ta có thể đưa cho ngươi công thức của Lục Vị Thần Hoàng hoàn, hơn nữa quyền đại lý cũng để cho ngươi độc quyền. Hai ngày sau, ta sẽ đưa vị chủ dược kia cho ngươi. Ngươi thử đi trồng, nếu như ngươi có thể trồng ra được, vậy từ nay về sau, lợi nhuận của viên thuốc này chúng ta sẽ chia nhau năm năm, nếu như ngươi không thể trồng ra được, vậy sau này đều phải nghe lời ta, lợi nhuận ngươi hai ta tám, thế nào?"

Bình Luận (0)
Comment