An Mộ Hi bước ra khỏi cửa.
Lâm Bắc Thần tình cờ cũng đã tận hưởng xong sự hầu hạ của hai tỳ nữ xinh đẹp, chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái.
Hắn ngẩng đầu lên thì nhìn thấy con Hàn Băng Lang mẹ đang buồn chán ngán ngẩm nằm một góc trong viện, người sau ánh mắt xa xôi giống như một con chim hoàng yến được nuôi dưỡng trong lồng, nhìn ra thế giới bên ngoài với ánh mắt mang theo chút khao khát.
Như thể cảm nhận được ánh mắt của Lâm Bắc Thần, Mẫu Lang quay đầu lại liếc nhìn hắn, đôi mắt xa xôi của nó dường như đang nói--
"Thả ta đi."
Lâm Bắc Thần xoa xoa mi tâm. "Thế giới bên ngoài đã thay đổi."
Hắn cũng không quan tâm Mẫu Lang có thể hiểu được hay không mà nói: "Hải tộc chiếm cứ đất liền, gia viên năm xưa của ngươi đều đã hoàn toàn thay đổi. Nếu ra ngoài bây giờ, ngươi có thể sẽ chết."
Mẫu Lang và Lâm Bắc Thần nhìn nhau.
Sau đó nó từ từ cúi đầu, nằm ở trên chi trước, không nhìn hắn nữa.
Còn Lâm Bắc Thần rõ ràng đã nắm bắt được một chút dấu vết của sự khinh bỉ và coi thường trong ánh mắt của Mẫu Lang.
Sau khi Mẫu Lang sinh con xong, nó không thèm đoái hoài gì đến ba nhi nữ của mình, có lẽ là do từ trước đến nay ăn uống quá đầy đủ cho nên dáng người của nó càng ngày càng khỏe đẹp cân đối, da lông sáng rực rỡ, dưới ánh nắng và ánh trăng, đều có thể phản chiếu hào quang nhàn nhạt, tạo cho người ta một loại cảm giác, nếu như nó là người thì chắc chắn sẽ là một đại mỹ nhân xinh đẹp duyên dáng.
Lâm Bắc Thần lắc đầu.
"Nếu như ngươi thực sự muốn đi..."
Hắn nhìn bầu trời bên ngoài, nói: "Đợi rời khỏi khu vực thống trị của Hải tộc, ta sẽ thả ngươi đi."
Hàn Băng Lang vẫn nằm uể oải, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa, chỉ có lỗ tai là giật giật.
Dường như đang đáp lại Lâm Bắc Thần.
Lâm Bắc Thần không biết tại sao, tâm trạng của hắn đột nhiên trở nên rất tốt.
Hắn tiện tay ném một miếng thịt ‘cá khô’ qua, nói: “Cho ngươi món ngon này...”.
Hàn Băng Mẫu Lang không nhìn hắn, dùng chân bắt lấy miếng thịt, cho vào miệng rồi nuốt xuống.
Lúc này, Thiến Thiến và Thiên Thiên bế Tiểu Nhị và Tiểu Tam ra.
Lâm Bắc Thần lại cho hai con sói nhỏ này ăn mấy miếng cá khô, sau đó ném chúng đến trước mặt Hàn Băng Lang, nói: "Là mẹ của các ngươi, giao lưu tình cảm một chút đi...”
Hai con sói xanh nhỏ tò mò nhìn Hàn Băng Mẫu Lang.
Có khí tức quen thuộc như vậy.
Nhưng năng lượng của sinh vật này cũng quá yếu ớt.
Hơi do dự một chút, hai con sói nhỏ màu xanh đều chạy về phía Lâm Bắc Thần. Lâm Bắc Thần nói: "Nếu không nghe lời, ta đánh gãy chân sói của các ngươi."
Két!
Hai con sói xanh nhỏ đều phanh xe ngay lập tức, bời vì dừng lại quá đột ngột mà lăn lộn mấy vòng trên mặt đất, sau đó bò dậy, lập tức lao ngay về phía Hàn Băng Mẫu Lang.
Lâm Bắc Thần mỉm cười.
Vẫn là trẻ con nghe lời và ngoan ngoãn nhất.
Hắn dẫn Thiến Thiến và Thiên Thiên bước ra khỏi Trúc viện.
Bây giờ đã là chạng vạng tối.
Nhưng trên sân luyện võ của học viện Sơ Cấp Số 3 vẫn người đông nghìn nghịt. Rất nhiều người dân và thiếu niên đều đang tu luyện ở đây.
Thậm chí vào ban đêm, cũng là một cảnh tượng khí thế ngất trời như vậy.
Cuộc xâm lược của Hải tộc đã khiến Nhân tộc của Vân Mộng thành bị tổn thất nặng nề.
Cũng khiến người Vân Mộng đoàn kết một cách chưa từng có.
Sau khi trải qua cuộc ‘đặc tuyển’ của đế quốc tuyển chọn bằng cách cắt cỏ sớm, cũng như những người chết và bị thương trong chiến loạn trước đó, trong Vân Mộng thành bây giờ chỉ còn lại tổng cộng 900 người trong độ tuổi thiếu niên.
Mặc dù đều không phải là thiên tài, nhưng lại rất nỗ lực.
Sự giáo dục của học viện đế quốc trong những năm qua đã đóng một vai trò quan trọng trong việc hình thành tố chất tổng thể của các học viên.
Các thiếu niên đến từ các đại học viện khác nhau đã cùng nhau tập hợp trên sân tập võ của học viện Số 3, tu luyện cả ngày lẫn đêm.
Mỗi thiếu niên đều hy vọng nâng cao tu vi của mình càng nhanh càng tốt, cho dù chỉ là mạnh hơn trước một chút ít, cũng có thể bảo vệ người nhà, bảo vệ đồng bào của mình.
Dưới sự thúc đẩy của động lực như vậy, thực lực của các thiếu niên đã gia tăng rất nhanh.
Cho dù bọn họ đều không phải là thiên tài, cho dù bọn họ không được các học viện cấp trung và lớn chọn trúng, chỉ được đánh giá là người tầm thường, bọn họ cũng đã từng vì không được các giáo viên của đoàn đặc tuyển công nhận, không được chọn mà thất vọng, đã từng khóc lóc, từng đau lòng, từng chật vật, từng mê mang...
Nhưng mà bây giờ, bọn họ đang luyện tập mà không có chút tạp niệm. Chỉ cần không luyện chết thì sẽ luyện cho đến chết.
Phan Nguy Mẫn và Lưu Khải Hải đang chỉ dẫn bọn họ tu luyện.
Các tài nguyên tu luyện có thể cung cấp trong thành cũng đều tận lực cung cấp.
Ví dụ như......
Một bộ phần nhỏ Huyền thạch được vận chuyển từ Tiểu Tây sơn.
Những Huyền thạch này đều được các thị dân trong thành gom tiền mua.
Trong thời đại bây giờ, tiền vàng đã không còn có tác dụng lớn ở Vân Mộng thành, kim loại tròn màu vàng nhạt lạnh lẽo còn không có giá trị bằng một cái màn thầu hấp, nhưng đối với Lâm Bắc Thần mà nói lại có ý nghĩa rất lớn.
Bởi vì có thể mua sắm trực tuyến.
Chuyện này trước giờ đều do đồ chó Vương Trung xử lý.
Những chuyện chịu mắng gánh nồi đương nhiên là để Lão Vương làm. "Lâm thiếu..."
"Lâm học trưởng."
"Học trưởng."
Nhìn thấy Lâm Bắc Thần, rất nhiều thiếu niên đều hò reo.
Từng ánh mắt tôn kính và sùng bái đều tập trung vào người Lâm Bắc Thần.
Với tiền đề là rất nhiều học viên thiên tài đều đã rời khỏi Vân Mộng thành trong quá khứ, sự kiên trì ở lại đây của Lâm Bắc Thần đã trở nên vô cùng đáng quý.
Lâm Bắc Thần mang lại cho các thiếu niên một cảm giác an toàn rằng "Mình hoàn toàn không bị bị bỏ rơi".
Nhìn những thiếu niên với ánh mắt nóng bỏng xung quanh, Lâm Bắc Thần ngược lại cảm thấy có chút không thích ứng lắm. Hắn dừng lại một chút, nói: "Ta có một tin tức muốn nói với mọi người."
Đáp lại ánh mắt của các thiếu niên, tâm trạng của hắn đột nhiên có chút kích động: "Ta muốn đưa mọi người rời khỏi đây, rời khỏi mảnh đất đã bị phá hủy này, đến một nơi không có Hải tộc... Các ngươi có muốn cùng ta rời khỏi đây không?"