Cái gì?
Lâm Bắc Thần lập tức tỉnh ngủ hoàn toàn.
"Làm sao có chuyện như vậy chứ?"
Hắn túm lấy Vương Trung nói: "Không phải đã nói rồi sao, gần đây bảo mọi người âm điệu thấp một chút sao?"
Vương Trung nói: "Thiếu gia, là người của đặc sứ đoàn đã phát động nhiều vụ ám sát và đánh lén Hải tộc, chọc giận Hải tộc. Có người trong đặc sứ đoàn đã bị bắt, trở thành kẻ phản bội. Hắn đã dẫn Hải tộc vây quét căn cứ bí mật của tổ chức phản kháng... thiếu gia, tình hình không ổn, hay là chúng ta lập tức trốn đi, Hải tộc lần này là ‘Vương Bát làm nền thêm nổi—-đã quyết tâm rồi, cho dù người đi cũng sẽ gặp tổn thất!"
Đậu xanh!
Lâm Bắc Thần vừa nghe xong, đầu óc sắp nổ tung rồi.
Lại là đặc sứ viên con mẹ nó.
Cái đồ chó má Tiếu Vong Thư này.
Thực sự đã làm việc vô đạo đức sinh nhi tử không có lỗ đít này sao?
Lúc này lại để đặc sứ đoàn đi tấn công Hải tộc.
Đây rõ ràng là đang cố ý đi sờ mông hổ chọc cho hổ tức giận mà đến giết người mà.
Ông ta là cố ý.
Cố ý dùng phương thức này để phá hủy kế hoạch di cư của người Vân Mộng.
"Cung Công, nhanh, chuẩn bị xe..."
Lâm Bắc Thần hét lớn một tiếng, sau đó lại nói: "Bỏ đi, chuẩn bị cái rắm...Ta tự mình đi."
Lúc này hắn trực tiếp mặc tẩm bào, vắt chân lên cổ mà nhảy xuống núi. Bùm!
Người giống như đạn pháo, bắn ra xa hàng trăm mét.
"Thiếu gia, y phục của người, thiếu gia..."
Thiên Thiên từ trong phòng đuổi theo ra.
Hả?
Vương Trung nhìn thấy cảnh này, đôi mắt sáng lên.
Chẳng lẽ cuối cùng thiếu gia... đã ra tay với tiểu tỳ nữ bên cạnh rồi sao? ......
......
Thành Chủ phủ cũ.
Các chiến sĩ của Hải tộc Thi Thụy Hà Tộc thân mặc trọng giáp đã trùng trùng bao vây Thành Chủ phủ đổ nát không chịu thấu này.
Bọn họ lấy vỏ sò và xương cốt hạng nặng xây dựng công cuộc phòng ngự vững như thành đồng, xung quanh để lại hàng trăm thi thể của tổ chức phản kháng Nhân tộc không đột phá được vòng vây. Ngoài ra còn có vài thi thể của thủ lĩnh các tổ chức phản kháng, đều là cường giả Nhân tộc cảnh giới đại võ sư bị trường thương đâm xuyên trong không trung. Máu tươi thuận theo thân cốt thương màu trắng mà chảy xuống...
Chịu trách nhiệm cho cuộc tiến công là các lợi kiếm võ sĩ của Kiếm Ngư tộc.
Ngoài ra còn có hàng trăm thuật sĩ của Hải tộc đang hô mưa gọi gió để hỗ trợ các lợi kiếm võ sĩ của Kiếm Ngư tộc tiến công.
Hải Sa Khắc tộc, Hải Bố Nhĩ tộc, Tắc Tháp Tây Á Kình Ngư tộc...
Tướng quân các chủng tộc chủ chiến của Hải tộc phân chia các vị trí toạ trấn khác nhau.
"Nhân tộc... trốn thật xa."
"Đến đây... giết chết toàn bộ."
"Không được lại gần."
Xung quanh vang lên tiếng gào thét tức giận của Hải tộc.
Xung quanh chiến trường không cho phép bất cứ ai tiếp cận, một khi đã vượt qua ranh giới thì trực tiếp bị mưa tên bắn chết.
Trong Thành Chủ phủ.
"Có người bán đứng chúng ta..."
"Là ai, là ai bán đứng chúng ta?"
Những cường giả và võ sĩ của tổ chức phản kháng Nhân tộc vừa gào thét vừa tuyệt vọng chiến đấu đến cùng.
Các lợi kiếm võ sĩ của Kiếm Ngư tộc giống như thuỷ triều lao vào.
Dương Trầm Chu tay cầm một cái búa sắt lớn, dẫn đầu chiến đấu.
Toàn thân hắn đẫm máu, khoác trên mình một bộ giáp sắt, cơ bắp cuồn cuộn, khi búa sắt vung vẩy, sức mạnh vô hạn. Từng lợi kiếm võ sĩ cả người lẫn kiếm đều bị hất bay ra ngoài ...
Lữ Linh Trúc hai tay cầm kiếm, cũng đang dốc sức chiến đấu.
Bọn họ đã bị bán đứng.
Thành Chủ phủ cũ vốn không phải là căn cứ địa duy nhất của tổ chức phản kháng.
"Lâm Bắc Thần đang ở đâu?"
"Là ai đã bán đứng chúng ta?"
Khoảnh khắc mà từng võ sĩ của Nhân tộc ngã xuống, bọn họ phát ra tiếng gào thét phẫn nộ sau cùng.
Trước đó, để tránh cho tất cả các thành viên của tổ chức phản kháng bị Hải tộc xóa sổ toàn bộ, bọn họ tuyệt đối sẽ không giống như bây giờ, đều tập trung ở Thành Chủ phủ cũ, lý do duy nhất mà bọn họ tụ tập ở đây là do đặc sứ đại nhân đưa ra thông báo, Thần Chi Tử Lâm Bắc Thần của Vân Mộng thành muốn gia nhập vào tổ chức phản kháng dẫn dắt mọi người chống lại Hải tộc.
Nhưng không ngờ rằng khi tất cả người phản kháng vô cùng hưng phấn tập trung ở đây thì ngay lập tức gặp phải vòng vây của quân đội Hải tộc.
Đây là một cạm bẫy âm mưu nhắm vào những người phản kháng. Nhưng ai mới là kẻ phản bội?
"Aaaa......"
Lữ Linh Trúc hét lên thảm thiết.
Một thanh tế kiếm xuyên qua vai nàng.
"Tiểu Trúc..."
Ánh mắt của Dương Trầm Chu như muốn nứt ra, vung búa đánh bay kiếm sĩ của Ngư Kiếm tộc đang vây đánh mình, hùng hổ lao tới lại một cước đá bay võ sĩ kiếm ngư đã tấn công Lữ Linh Trúc. Tất cả cao thủ Nhân tộc xung quanh vung kiếm tương trợ, bảo vệ phu thê hai người.
"Dương đại ca, phải làm sao đây?"
"Trương Sướng đột phá vòng vây thất bại rồi...hai mươi huynh đệ xông ra đều đã tử trận."
"Chúng ta đã bị bán đứng rồi."
"Lâm đại thiếu không tới. Nhất định là có người giả truyền tin lừa gạt chúng ta tới đây..."
"Không lẽ là Lâm thiếu gia bán đứng chúng ta?"
"Câm miệng, không thể nào."
Các kiếm sĩ Nhân tộc liều chết chiến đấu, lần lượt chạy đến bên cạnh phu phụ Dương Trầm Chu.
Có sáu bảy trăm người phản kháng, bây giờ chỉ còn lại không đến hai trăm người, không ngừng bại lui.
Dương Trầm Chu lòng nóng như lửa đốt.