Lúc này--
"Là Lâm Bắc Thần đã bán đứng chúng ta..."
Một tiếng hét bi thảm vang lên.
Tiếu Vong Thư tay cầm trường kiếm, từ hậu viện vội vàng lao tới.
Ông ta cũng là dáng vẻ khổ chiến thoát thân, toàn thân đẫm máu, với vẻ mặt căm phẫn nói: "Ta nhận được tin tức từ Lâm Bắc Thần mới tập hợp các vị huynh đệ, kết quả lại bị Hải tộc vây đánh, ta có tội, ta xin lỗi mọi người... "
Khi mọi người nhìn thấy dáng vẻ của Tiếu Vong Thư, trước đó trong lòng vốn dĩ vẫn còn nghi ngờ ông ta, nhưng bây giờ đã ngay lập tức tiêu tan.
"Dương Trầm Chu, để ta đến yểm trợ đằng sau, ngươi dẫn các huynh đệ nhanh chóng đánh ra cửa sau..."
Tiếu Vong Thư nhanh chóng lao tới.
Dương Trầm Chu nói: "Nhưng mà..."
Đột nhiên, một tia sáng loé lên trong đầu hắn.
"Ngươi......"
Dương Trầm Chu vừa mở miệng muốn hét.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Ánh kiếm lóe lên.
"Aaa......"
"Đặc sứ ngươi..."
"Tại sao?"
Trong tiếng la hét thảm thiết, hàng chục cao thủ trong tổ chức phản kháng đã ngã xuống đất trong sự tức giận không thể tin nổi.
Bọn họ có nằm mơ cũng không ngờ rằng, đặc sứ đến từ Triều Huy đại thành lại có thể ra tay với mình?
Dương Trầm Chu né được đòn chí mạng qua tim.
Tuy nhiên, Lữ Linh Trúc lại trúng một kiếm ở tim, máu tươi ồ ạt chảy ra... "Không......"
Trên gương mặt của Dương Trầm Chu hiện lên một tia kinh hãi. Bùm!
Hắn vung búa đánh về phía Tiếu Vong Thư.
"Ha ha ha ha ha..."
Người sau cười lớn, dùng kiếm chặn lại, nhờ vào lực phản chấn, thần hình bay vào trong đám võ sĩ lợi kiếm của Kiếm Ngư tộc: “Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết, đám ngu ngốc các ngươi vốn dĩ sẽ không chết sớm như vậy, nếu không phải nghe lời cái tên tiểu tạp chủng Lâm Bắc Thần kia xúi nhục, rời khỏi Vân Mộng thành, ta cũng là bất đắc dĩ, đành phải mời các ngươi đi chết cả đám!"
"Là ngươi?"
Đôi mắt của Dương Trầm Chu phun ra lửa, nhìn chằm chằm vào Tiếu Vong Thư, giận dữ hét lên: "Là tên cẩu tặc nhà ngươi bán đứng chúng ta?"
Lúc này, những người phản kháng may mắn sống sót khác cũng phản ứng lại.
"Ha ha, bán đứng?"
Tiếu Vong Thư đứng giữa các lợi kiếm võ sĩ của Kiếm Ngư tộc, với vẻ mặt giễu cợt, thờ ơ nói: "Ta chỉ là đang giúp các ngươi thực hiện giá trị nhân sinh của mình mà thôi."
Ông ta từ từ đưa tay lên.
Cuộc tiến công của các lợi kiếm võ sĩ Kiếm Ngư tộc liền dừng lại.
Bọn họ tuân theo mệnh lệnh của ông ta.
Một vài cao thủ của tổ chức phản kháng từ hậu viện loạng choạng chạy tới, nhưng lại bị từng cây hải giáo đâm xuyên cơ thể, hét lên thảm thiết rồi ngã xuống đất.
Cuối cùng chỉ còn lại chưa đầy một trăm cao thủ của tổ chức phản kháng, bị trùng trùng bao vây ở trung tâm của Thành Chủ phủ cũ.
Máu tươi nhuộm dần phủ đệ cũ.
Đao thương lấp loé hàn quang trước khi mặt trời mọc.
Một số thuật sĩ bạch tuộc của Áo Liệu Đặc Kha tộc đã thi triển ra một số chú pháp cổ xưa và hắc ám nào đó.
Lực lượng vô hình trào dâng giống như thủy triều đại hải, lôi kéo máu tươi trên mặt đất, giống như những con huyết xà, uốn lượn bám víu từ trong bụi đất và đá vụn leo lên, vũng máu và thi thể chảy ra, cuối cùng đều tụ tập lại trong vỏ ốc sên khổng lồ được chạm khắc các văn tự kỳ dị của Hải tộc...
Bọn họ đang thu thập máu tươi.
Thi thể của các võ sĩ Nhân tộc chết trận và những kiếm sĩ của Kiếm Ngư tộc trực tiếp bị lực lượng này rút cạn máu tươi, biến thành xác khô.
Từng ánh mắt căm thù phun ra lửa, nhìn chằm chằm vào Tiếu Vong Thư.
Dương Trầm Chu cảm nhận được thân thể của ngọc nhân trong vòng tay mình càng ngày càng lạnh lẽo, nỗi bi ai và phẫn nộ trước giờ chưa từng có trào dâng trong lòng.
Sở dĩ hắn dấn thân vào con đường phản kháng này chính là vì chịu ảnh hưởng của Lữ Linh Trúc.
Lữ Linh Trúc xuất thân từ một gia đình quân nhân, là một người yêu nước tuyệt đối.
Nàng cũng đã dùng sinh mệnh tuổi trẻ của mình để chứng minh, bảo vệ lý tưởng và tín ngưỡng của mình.
Hắn nhận ra rằng mình sẽ vĩnh viễn mất đi người yêu.
"Tại sao ngươi lại làm như vậy?"
Dương Trầm Chu từ trong cổ họng thốt ra một câu như vậy, nhìn chằm chằm vào Tiếu Vong Thư, gằn từng câu từng chữ chất vấn: "Tại sao? Ngươi là đặc sứ của đế quốc, cho dù chúng ta không đồng ý chấp hành kế hoạch ngọc nát đá tan của ngươi, cho dù ngươi muốn giết chết chúng ta, nhưng tại sao lại phản bội đế quốc và nương nhờ Hải tộc?"
Đây cũng là điều mà tất cả mọi người nghi hoặc.
Đặc sứ do đế quốc phái tới lại lựa chọn cách phản bội.
Đây chắc chắn là chuyện hoang đường nhất.
"Đế quốc?"
Trên mặt của Tiếu Vong Thư lộ ra biểu hiện kỳ dị, nói: "Ngu ngốc, ai nói ta đại diện cho đế quốc mà đến?"
Dương Trầm Chu khẽ giật mình, sau đó lập tức hiểu ra điều gì đó, nói: "Ngươi...đã âm thầm nương nhờ Vệ Thị rồi sao?"
Tiếu Vong Thư cười không nói gì.
Dương Trầm Chu tức giận đến cực điểm: "Vệ Thị! Điên rồi! Tạp chủng..."
Trong thời khắc này, tất cả mọi người đều vô cùng tức giận.