Mặc dù rất nhiều người đều biết rằng Vệ Thị đã không còn trung thành với hoàng thất.
Nhưng dưới tình huống nước nhà nguy vong, ít nhất thì ngoài mặt vẫn phải duy trì mối quan hệ ‘môi hở răng lạnh’ với nhau, không ngờ rằng thân là Vệ Thị của Nhân tộc lại điên cuồng đến mức như vậy, để làm rối loạn cục diện, lại không ngần ngại, trực tiếp chôn vùi hơn vạn người của Vân Mộng thành, vung vẩy đồ tể đao về phía đồng bào của mình.
"Họ Tiếu kia, ngươi quả thực không xứng làm người."
"Tạp chủng, cẩu tạp chủng."
"Ta liều mạng với ngươi..."
Một số người phản kháng lao ra.
Nhưng lại bị trường thương đâm chết ngay lập tức.
"Kẻ yếu chỉ xứng khóc tang."
Tiếu Vong Thư đối mặt với hàng trăm ánh mắt giống như ăn thịt người và lời nguyền rủa của những người phản kháng, vẻ mặt bình thản và thờ ơ, nói: "Thời gian cũng không còn sớm nữa, các ngươi có thể đi chết rồi...lên đường cùng nhau đi."
Bàn tay đưa lên cao của hắn sắp buông xuống.
Lúc này, Dương Trầm Chu đột nhiên nhớ tới điều gì đó, lớn tiếng hỏi: "Hàn Bất Phụ và Nhạc Hồng Hương đi đâu rồi? Có phải cũng bị ngươi bán đứng rồi không?"
Cánh tay của Tiếu Vong Thư, đột nhiên không chút ngần ngại vẫy xuống. "Đến Âm Tào Địa Phủ mà hỏi đi."
Ông ta lạnh lùng tàn nhẫn nói.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Trường giáo và mũi tên bùng cháy ngọn lửa màu xanh giống như cơn mưa xối xả bay ra.
Thương binh của Thi Thuỵ Hà Tộc dưới sự gia trì của thuật sĩ Hải tộc, trường thương ném ra, ngay cả đại võ sư cũng cảm nhận được bóng dáng của tử thần.
Các kẻ phản kháng của Nhân tộc gầm lên, phớt lờ sự đe dọa tử vong, nghênh đón những mũi tên trường thương ngập trời bay đến.
Cái chết vốn không đáng sợ.
Điều đáng sợ là từ bỏ sự phản kháng.
Ngay khi Dương Trầm Chu đang vung vẫy búa tạ, định dù phải liều mạng vạn tiễn xuyên tâm cũng phải đánh trúng Tiếu Vong Thư——
"Đối mặt với tật phong đi."
Một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên phía sau. Theo với sự xuất hiện của âm thanh là một bức tường gió. Bức tường Kiếm Phong.
Trường thương và mũi tên giống như trận mưa xối xả ngập trời oanh kích bức tường Kiếm Phong cao ba mét rộng sáu mét, khoảnh khắc xuyên qua nhau, giống như bị dịch chuyển đến một thứ nguyên khác, hoàn toàn biến mất.
Không thể khuấy động một gợn sóng dù nhỏ nhất.
Chỉ có tiếng gió rít.
"Lâm Bắc Thần?"
Tiếu Vong Thư kinh ngạc hét lên một tiếng, giống như một con thỏ bị kinh sợ, điên cuồng lao về phía sau.
Ánh kiếm lấp loé.
Quang hoa màu tím nhạt, thoắt ẩn thoắt hiện, chợt sinh chợt diệt.
Các võ sĩ lợi kiếm của Kiếm Ngư tộc đứng trước mặt hắn, giống như lúa mì dưới lưỡi liềm của người nông dân, lần lượt ngã xuống.
Máu tươi bắn ra.
Máu chảy thành sông.
Một thiêu niên anh tuấn thân mặc... tẩm bào, tay cầm Tử Điện Thần Kiếm màu tím, xuất hiện trước mặt đám người Dương Trầm Chu.
"Lâm huynh đệ!"
Dương Trầm Chu phản ứng lại, nhất thời hét lên. "Lâm đại thiếu!"
"Đại thiếu!"
"Con trai của thần!"
"Lâm Bắc Thần!"
Những kẻ phản kháng may mắn sống sót dùng đủ các loại xưng hô khác nhau để hoan hô sự xuất hiện của Lâm Bắc Thần.
Lâm Bắc Thần đảo mắt, nhìn thấy từng cái xác khô của Nhân tộc xung quanh, một trong số đó hắn đã từng gặp mặt không lâu trước đây, chẳng hạn như Phùng Luân và Cao Minh của học viện Sơ Cấp Số 3, bọn họ cũng là thành viên của tổ chức phản kháng.
Các bạn học hoạt bát và sôi nổi năm xưa, bây giờ lại vì bảo vệ mảnh đất này mà dũng cảm hiến dâng sinh mạng trẻ tuổi!
Sau đó, hắn nhìn thấy Lữ Linh Trúc trong vòng tay của Dương Trầm Chu. Kiếm trong tim.
Một kiếm mất mạng.
Trái tim của Lâm Bắc Thần ngay lập tức chùng xuống.
"Dương đại ca, ta..."
Hắn không thể nói tiếp được nữa, không biết phải an ủi Dương Trầm Chu như thế nào.
Là một trong số ít bằng hữu mà hắn kết giao sớm nhất ở Vân Mộng thành, Lâm Bắc Thần quá hiểu về tình cảm giữa Dương Trầm Chu và Lữ Linh Trúc-hai người có thể nói là tình nhân đồng sinh cộng tử. Nhớ lúc đầu Lữ Linh Trúc vì Dương Trầm Chu mà từ bỏ tất cả, từ Triều Huy đại thành của tỉnh lỵ đến Vân Mộng thành, nhưng bây giờ lại...
"Xin lỗi."
Trong mắt của Dương Trầm Chu hiện lên một tia nước mắt và hổ thẹn, nói: "Ban đầu, ta không nên ngăn cản ngươi."
Ngay từ đầu, Lâm Bắc Thần đã không có thiện cảm với Tiếu Vong Thư. Mấy lần nói chuyện đều ám thị muốn giết chết Tiếu Vong Thư nhưng đám người Dương Trầm Chứ cứ khăng khăng ngăn cản Lâm Bắc Thần, cho rằng Tiếu Vong Thư mạo hiểm đến Vân Mộng thành chính là một anh hùng của đất nước, cần được tôn trọng.
Không ngờ rằng cuối cùng, Dương Trầm Chu không những tự mình nuốt trái đắng mà còn hại nhiều đồng bào của tổ chức phản kháng phải chết thảm.
Lâm Bắc Thần mặc dù não tàn, nhưng cũng biết rằng thời điểm này không phải là lúc để bướng bỉnh.
Hắn vỗ nhẹ vào vai Dương Trầm Chu, nói: "Dương đại ca, ngươi ôm chặt đại tẩu, xem ta báo thù cho mọi người."
Lời nói vừa dứt.
Lâm Bắc Thần chậm rãi quay người lại.
Ánh mắt sắc bén bức người nhìn về phía Tiếu Vong Thư.
"Lão cẩu, hôm nay, ta sẽ cho ngươi biết thế nào là tàn nhẫn."
Hắn gằn từng câu từng chữ nói.