Tiếu Vong Thư trong lòng phát lạnh
Nếu như nói trong Vân Mộng thành còn có ai đó khiến ông ta cảm thấy sợ hãi thì đó chắc chắn chính là Lâm Bắc Thần.
Ông ta không ngờ rằng, Lâm Bắc Thần lại đến nhanh như vậy.
Nhưng nhìn thấy các cường giả của Hải tộc vây quanh bên cạnh mình, trong lòng ông ta dần dần bình tĩnh lại.
"Ha ha, đáng tiếc là ngươi đã đến muộn rồi, ngươi không cứu được bọn họ, cũng không thay đổi được chuyện gì cả."
Thân hình của Tiếu Vong Thư chậm rãi lùi về sau, ngoắc ngoắc tay với Lâm Bắc Thần, giễu cợt nói: "Muốn giết ta ư? Ha ha, tới đây."
Lâm Bắc Thần hít sâu một hơi.
"Sư phụ, hôm nay ta muốn đại khai sát giới." Hắn cầm kiếm lao nhanh về phía trước.
Xoẹt!
Ánh kiếm lấp loé.
"Giết hắn."
Tiếu Vong Thư liền vẫy tay.
Các chiến sĩ lợi kiếm của Kiếm Ngư tộc lập tức chen chúc nhau lên.
Nhưng rất nhanh sau đó, các võ sĩ cá kiếm tự xưng là anh hùng của đại dương này lại phát hiện ra tốc độ ngã xuống của mình còn nhanh hơn xông về phía trước.
Trước mắt hắn chỉ thấy ánh kiếm lóe lên.
Thân thể liền bị nứt ra.
Kiếm trong tay, cánh tay, thân thể ...
Giống như cỏ lau bị một con dao sắc bén chém vào, tất cả đều bị cắt đứt. Máu tươi phun ra.
Lâm Bắc Thần giống như sát thần cắt cỏ vô song, ngay lập tức lao đến trước mặt Tiếu Vong Thư.
"Cái gì?"
Tiếu Vong Thư vô cùng kinh ngạc, nhanh chóng lùi lại.
"Chết."
Thân hình của Lâm Bắc Thần khẽ động, lại lần nữa quấn lên.
Tử Điện Thần Kiếm giống như một cái liềm lấy mạng của tử thần.
"Cứu ta ......"
Tiếu Vong Thư hoàn toàn bị doạ cho sợ hãi.
Ông ta cũng là cường giả võ đạo, trong điều kiện bình thường, đối mặt với Lâm Bắc Thần, chưa chắc không thể chống đỡ được một trận.
Nhưng lúc này, đối mặt với Lâm Bắc Thần giống như hổ điên, ông ta bị doạ cho sợ đến vỡ mật, mất hết tinh thần chiến đấu, hoàn toàn không dám giao thủ, không ngừng lùi lại phía sau.
Xoẹt!
Máu tươi bắn tung tóe.
Một cánh tay cầm kiếm bay trong không trung.
"Aaaaaa......"
Tiếu Vong Thư hét lên thảm thiết.
Cánh tay phải của ông ta bị chém đứt lìa khỏi vai.
Cơn đau đớn dữ dội khó hình dung giống như thủy triều ập đến.
Gần như trong tích tắc, khuôn mặt già nua của ông ta đã biến dạng vì đau đớn, vặn vẹo dữ tợn, giống như một con quỷ đang kêu rên.
Lâm Bắc Thần vung vẩy Tử Điện Thần Kiếm.
Kiếm quang lại loé lên.
Chém thẳng vào cánh tay còn lại của Tiếu Vong Thư.
Đột nhiên--
Đinh!
Một chùm tia lửa bắn ra.
Tiếng kim loại leng keng vang lên.
Một thanh kiếm cốt răng cưa màu trắng đột nhiên xuất hiện, ngăn chặn đòn tấn công của Lâm Bắc Thần.
Lực phản chấn mạnh mẽ từ thân kiếm của Tử Điện Thần Kiếm ập tới, đẩy Lâm Bắc Thần ra xa ba bước.
Cốt kiếm lấp loé ánh lửa màu trắng lạnh lùng và yêu dã.
Nó được một kiếm sĩ Kiếm Ngư cao gầy, giống như một thanh kiếm biểu cảm màu bạc cầm trong tay.
Thân mặc áo giáp trụ màu bạc, khuôn mặt của hắn giống như mặt ngựa, làn da trơn nhẵn đặc biệt của người Hải tộc, không có vảy, trên khuôn mặt nghiêng dài, đôi mắt loé lên ánh sáng lạnh lùng màu vàng nhạt, giống như không có chút dao động cảm xúc, nhìn chằm chằm vào Lâm Bắc Thần, nói: "Kiếm Ngư tộc, kiếm giả thứ tư U Hoè Nhất Hành...Nhân tộc, kiếm pháp của ngươi không tồi, rất đáng để ta xuất thủ, ta sẽ cho ngươi một cơ hội chiến đấu công bằng."
Lâm Bắc Thần chuyển vận Huyền khí hệ thổ.
"Tiểu Cơ, Quét mã QR."
Hắn hạ lệnh trong đầu.
"Được rồi, chủ nhân."
Tiểu Cơ với giọng nói tràn đầy cảm xúc của con người và điện tử hợp thành vang lên.
Lâm Bắc Thần lại thi triển bộ pháp, giữa sự chấn động của Tử Điện Thần Kiếm, Kiếm Nhất, Kiếm Nhị, Kiếm Tam tuôn ra.
U Hoè Nhất Hành thờ ơ cười.
Cốt kiếm lấp lánh ánh lửa quỷ u màu trắng, giữa chấn động, tiếng rít kỳ dị liên tục, lại dễ dàng tóm được dấu vết của kiếm khí vô hình của Tử Điện Thần Kiếm. Mũi kiếm rung lên với tần số cao, phóng ra ba điểm hàn tinh, giữa những tia lửa đing đing đing bắn ra, liên tục phá ba kiếm của Lâm Bắc Thần
"Không hổ là tông sư võ đạo cấp bảy..."
Lâm Bắc Thần âm thầm thở dài một hơi, Kiếm Tứ xuất thủ.
U Hoè Nhất Hành lại lần nữa ngăn cản. Đinh đinh đinh!
Tiếng kim loại va chạm không dứt bên tai.
"Ha ha, kiếm thuật không tồi, tinh xảo khiến người ta nghẹt thở, đáng tiếc là thực lực của ngươi quá yếu, không thể phát huy hết uy lực của mấy chiêu kiếm pháp này..."
U Hoè Nhất Hành khen ngợi: “Ngươi cũng tiếp một kiếm của ta thử xem...Liệt Hải Chi Quang, giết.”
Liệt Hải Chi Quang!
Một trong ba kiếm trấn tộc của Kiếm Ngư tộc.
Một kiếm đâm ra, không khí dường như bị xé ra thành từng mảng lớn.
Một đường màu trắng nhanh như bóng câu qua cửa, đánh thẳng vào Lâm Bắc Thần.
Trong mắt của Lâm Bắc Thần đột nhiên lóe lên một tia quyết tuyệt. Hơi lách thân.
Xoẹt!
Cốt kiếm răng cưa màu trắng đâm xuyên qua vai trái của hắn.
Như thể chưa phát giác, hắn chủ động xông lên, tay phải cầm Tử Điện Thần Kiếm một kiếm đâm vào dưới sườn trái của U Hoè Nhất Hành.
Vừa chạm vào liền tách ra.
"Aaaaa......"
U Hoè Nhất Hành hét lên thảm thiết một tiếng, thân hình lảo đảo lùi về phía sau.
Trên khuôn mặt ngựa da cá lộ ra vẻ khó tin: "Làm sao ngươi biết..."
Vào thời khắc Liệt Hải Chi Quang thi triển ra, dưới sườn trái ba tấc chính là nơi chiếu môn của mệnh môn. Một khi đánh trúng, kiếm thế ngay lập tức bị phá giải, tính mạng của bản thân cũng gặp nguy hiểm.
Đây vốn là bí mật mà chỉ có một số ít kiếm giả hàng đầu đã tu luyện Liệt Hải Chi Quang trong Kiếm Ngư tộc mới biết.
Lâm Bắc Thần làm sao mà biết chứ?
Thiếu niên này liều mạng thân trúng một kiếm, lấy thương tích đổi thương tích, trực tiếp phá mệnh môn của hắn.
Điều này chắc chắn không phải là ngẫu nhiên.
Vào thời khắc giao thủ vừa rồi, trong lòng của thiếu niên đối diện đã có sẵn kế hoạch.
"Chết."
Lâm Bắc Thần không nói nhảm, lại lần nữa thi triển Kiếm Lục. Ảnh Đột Trảm.
Trong không khí, huyễn quang loé lên.
Trên mặt của U Quỷ Nhất Hành hiện ra vẻ kinh hoảng, nhưng chiếu môn đã bị phá, không còn sức để chống trả.
Kiếm quang loé lên.
Cái đầu nghiêng dài to lớn của cường giả thứ tư Kiếm Ngư tộc liền bay ra ngoài.