Phốc phốc!
Tia lửa bắn tung tóe.
Viên đạn 98K vậy mà bị lân giáp của Thanh Giao bắn ngược trở lại.
Thanh Giao đau đớn gầm lên, máu tươi tuôn trào từ lân phiến, nó nhịn không được ngẩng đầu phát ra tiếng gầm gừ phẫn nộ, thân hình khổng lồ vặn vẹo.
Những đám mây đen cuồn cuộn.
Dung giáo chủ gù lưng xuất hiện trên đỉnh đầu con Thanh Giao. Pháp trượng màu đen nhẹ nhàng gõ xuống.
Thanh Giao giống như chuột nhìn thấy mèo, lập tức ngoan ngoãn đứng yên lại.
“Đại soái Hải cẩu, ngươi nhanh chóng hạ lệnh toàn quân xuất kích.” Dung giáo chủ mặc giáo bào màu lam tản phát ra sắc lam giống như đại dương mênh mông, trở thành nguồn sáng rực rỡ nhất trên đảo chính tân thành, trong ánh mắt bà ta bắn ra hào quang âm u, sau đó nói: “Đại soái Hải Cẩu, ngươi đi đằng trước đi.”
Hải lão nhân dẫn theo quân đoàn Hải Cẩu từ cầu treo Giao Cốt tiến lên. Tử vong không còn tiếp tục ập xuống.
Trên gương mặt của Dung giáo chủ hiện lên một nụ cười lạnh, thần niệm của bà ta đã bắt được Lâm Bắc Thần ở phía xa.
Không thể không thừa nhận, uy lực Song Thủ Kiếm Ấn của thiếu niên Nhân tộc này cực kỳ mạnh mẽ, đúng là khiến người ta nghe đã thấy sợ.
Tuy nhiên chuyện này cũng không thay đổi được cục diện của cuộc chiến.
Muốn dẫn theo những người dân Vân Mộng rời khỏi Vân Mộng thành ư?
Đúng là một đứa trẻ ngây thơ mà.
Trong cuộc đại chiến giữa đế quốc và đế quốc, chủng tộc và chủng tộc, vũ lực cá nhân có thể tính là cái gì?
Cho dù là cường giả cảnh giới Thiên Nhân cũng không thể cứu vãn được sự suy tàn và diệt vong của một vương triều.
Võ đạo tông sư nho nhỏ mà thôi, chẳng qua chỉ là một cơn sóng nhỏ trong dòng sông chảy xiết, ngay cả dưới sự kích động của đá ngầm để nhấc lên sóng to gió lớn ngập trời thì thế nào chứ?
Thiếu niên à, ngươi rất nhanh sẽ hiểu được rằng sinh ra ở đế quốc Bắc Hải là một loại đau đớn cỡ nào.
Ngươi sẽ nếm thử cái gì gọi là tuyệt vọng.
Quy mưu sĩ Quy Thiểm dẫn theo hai mươi chiến sĩ của Nhân Ngư tộc áp giải Hàn Bất Phụ và Nhạc Hồng Hương, đứng ở phía sau Dung giáo chủ.
Xương sống lưng của Thanh Giao rộng lớn giống như một hòn đảo, cho dù đứng mấy trăm người cũng không thành vấn đề.
Hắn nhìn về phía Vân Mộng thành xa xôi, trên gương mặt hiện lên một tia chờ mong.
Tin tức Lâm Bắc Thần chém giết U Hòe ở trong phủ thành chủ cũ, rồi ngay cả tin tức giết mấy trăm cường giả của Kiếm Ngư tộc đã sớm được đăng tải trên đảo chính tân thành.
Đây đúng là chiến tích kinh diễm.
Nhưng nó không thể thực sự xoay chuyển tình hình.
Đừng nói là sự suy sụp của đế quốc Bắc Hải, cho dù là sinh tử của Nhân tộc tại Vân Mộng thành thì đều đã sớm được xác định.
Nhớ tới ngày đó làm sứ giả chật vật truyền tin, ngay lập tức trong lòng Quy Thiểm dâng lên từng cơn căm thù và thương hại.
Thiếu niên Nhân tộc kiêu ngạo kia, hôm nay nhất định là lúc ngươi bị chém gãy đôi cánh.
Cơn sóng dữ dội cuồn cuộn lăn tăn hướng về dòng sông lịch sử.
Cá thể nho nhỏ cho dù có tài giỏi đến đâu, cuối cùng vẫn bị sóng lớn mạnh
mẽ bao phủ mà thôi.
Mà khi Dung giáo chủ tuyên bố vận mệnh cuối cùng của tất cả mọi người tại Vân Mộng thành, Quy Thiểm cũng không nể nang gì Lâm Bắc Thần, hắn sẽ trả lại từng chút một sự khuất nhục mà bản thân phải chịu đựng vào ngày hôm đó cho thiếu niên này.
Ăn miếng trả miếng, lấy mắt trả mắt.
Đây là định luật vĩnh cửu không thay đổi của thế giới này.
Tất nhiên, ngoại trừ những kẻ yếu đuối.
Mà hôm nay khi đối mặt với đại quân Hải tộc, Lâm Bắc Thần chính là kẻ yếu.
......
Lâm Bắc Thần đứng trên cao, quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Nhân tộc trong thành còn chưa hoàn toàn rút lui.
Hắn đã từ bỏ ý định tiếp tục bắn súng. Bởi vì đạn của 98K thật sự quá đắt.
Sau khi ném Tiếu Vong Thư sống dở chết dở, còn bị cắt đứt tay chân vào một ngôi nhà đá bỏ hoang, Lâm Bắc Thần liền một mình đi về phía đại quân Hải tộc.
Hắn nhìn thấy con Thanh Giao khổng lồ đang giương nanh múa vuốt trên bầu trời cao.
Cảm giác được sát ý sắc bén của tồn tại nào đó vô cùng cường đại đến từ phủ tân thành chủ.
Hắn thậm chí có thể dự đoán được cái gọi là Dung giáo chủ kia, giống như một con nhện độc của Hắc Quả Phụ, kết lưới nơi không trung, mặt đất và hải dương mênh mông, bà ta muốn tạo ra một thời khắc tuyệt vời để triển hiện ra uy vọng, quyền thế cùng với lực lượng của bản thân mình.
Đại quân Hải tộc dốc toàn lực xuất động chính là một dấu hiệu.
Rõ ràng cái người được gọi là Dung giáo chủ kia, là một người thích cảm giác nghi thức.
Điều này vô cùng tốt.
Đối với Lâm Bắc Thần mà nói, không bỏ qua bất cứ một dịp nào làm màu trước mặt mọi người là nhân cách quý giá nhất mà một thần côn đang trưởng thành nên có.
Bản thân hắn cũng cực kỳ thích cảm giác nghi lễ.
Bởi vì làm màu trong nghi lễ không cần nghi ngờ thì đó chính là cảnh tượng khiến người ta nhiệt huyết sôi trào nhất.
Hơn nữa, Lâm Bắc Thần cũng cần một tình cảnh tương đối trang trọng để tới cứu Hàn Bất Phụ và Nhạc Hồng Hương ở trước mặt tất cả đại quân Hải tộc, hắn không thể gửi gắm tất cả hy vọng vào cái lệnh bài của Hải Thần, nhỡ đâu một mình hắn đi tìm Dung giáo chủ, đối phương điên cuồng không thèm thừa nhận cái Hải Thần Chi Lệnh đó, ngược lại còn đánh cho một trận thì sao?
Vậy nên hắn cũng cần một giây phút tiêu điểm khi tất cả Hải tộc đều tập trung lại với nhau mới có thể lấy ra Hải Thần Chi Lệnh.
Cứ như vậy, cho dù Dung giáo chủ một lần nữa phát điên, thì cũng không dám phản bội tín ngưỡng của mình ở trước mặt bao người như thế.
Kỳ thật giao Hải Thần Chi Lệnh cho sư nương, hiệu lệnh do vị công chúa của Hải tộc này ban phát ra có lẽ là một lựa chọn hiệu quả nhất.
Lâm Bắc Thần từng nghĩ như vậy, nhưng cuối cùng đã bỏ cuộc.
Bởi vì hắn thích nắm giữ số phận của mình trong tay bản thân hơn.
Mà hiện tại, thứ hắn muốn làm chính là tranh thủ từng chút thời gian để cho người dân trong Vân Mộng thành có thể rút lui đến Tiểu Tây Sơn một cánh an toàn.