Lâm Bắc Thần chạy nhanh trên con đường, sau bay tung người lên trời giống như một con cá nhảy xuống mặt nước, một phát đâm đầu vào trong bùn đất.
Độn thổ.
Hắn đang chạy trong bùn đất, hơn nữa còn liên tục quan sát môi trường xung quanh.
Khi trên mặt nghiêng rốt cục xuất hiện đại đội kỵ binh Hải tộc, hai tay hắn đặt trong bùn đất rồi kích phát năng lực đặc biệt của huyền khí hệ thổ thuộc về bản thân.
Một làn sóng năng lượng ba động ẩn nấp lóe lên dưới đất rồi biến mất.
Sau đó ở phía trước đoàn binh lính cưỡi ngựa Hải tộc đang chạy trốn kia, đột nhiên một bức tường đất không hề có dấu hiệu báo trước từ trên mặt đất ngưng tụ ra.
Ầm ầm ầm!
Các kỵ sĩ Hải mã còn đang tăng tốc chạy đó bất ngờ không kịp đề phòng nặng nề đụng vào tường đất.
Tường đất tươi mới mang theo độ ẩm nồng đậm, cứng rắn giống như sắt thép, các kỵ sĩ chưa kịp phòng bị cùng với hải mã đang cưỡi đều bị đụng đến ngất đi ngay lập tức...
Tiếp theo kỵ sĩ phía sau, bởi vì quán tính cũng bị nặng đề đập vào.
Trong nháy mắt, trận thế đại loạn.
Bụi bặm bay tứ tung.
Cát bụi giương lên mấy chục mét, che khuất tầm mắt của mọi người.
Tuy rằng bụi bặm quỷ dị đột nhiên dấy vượt qua trình độ hẳn có kỵ binh va chạm, nhưng không có ai chú ý tới.
Bởi vì giây phút khi bụi bặm bay lên đột nhiên có từng chiếc gai nhọn từ trong bùn đất lặng yên không một tiếng động đâm chồi ra.
Những kỵ sĩ bị đụng đến ngất xỉu, xây xẩm mặt mày, mất thăng bằng, kinh hoảng sợ hãi lại một lần nữa chịu thiệt thòi, gai nhọn giống như khẩu súng trong nháy mắt liền đâm thủng cơ thể bọn họ, tiếng kêu thảm thiết thê lương không ngừng vang lên trong thành phố mịt mù...
Mà bụi bặm không có gió thổi lên đang cuốn về phía đại đội kỵ binh. “Không đúng...”
“Cẩn thận, đây là địch tập kích.”
“Trận pháp của Nhân tộc? Lùi lại.”
“Triệu hoán thuật sĩ của chúng ta...” Đủ loại tiếng kêu sợ hãi vang lên.
Nhưng phản ứng của Hải tộc cũng cực nhanh, bọn họ lập tức ổn định lại được chân cắm.
Mười mấy thuật sĩ của Nhân Ngư tộc dưới sự bảo hộ của kiếm sĩ tộc Kiếm Ngư, chiến sĩ Thuẫn Quy tộc thì ngâm xướng chú ngữ thần bí cổ xưa, hơi nước trong không khí nhanh chóng ngưng tụ lại, sau đó hóa thành cột sáng xanh lao về phía mặt đất dập tắt bụi đất bay mịt mùi kia, sau đó thấm vào trong bùn đất...
Lâm Bắc Thần ở dưới lòng đất cảm thấy nguy hiểm ập xuống, hắn nhanh chóng lui về phía sau quay đầu bỏ chạy.
Tiếp theo chỗ trước đó hắn đứng, bùn đất trong nháy mắt ướt đẫm rồi đóng băng lại.
Băng tinh băng văn đan xen ngang dọc, bằng tốc độ cực nhanh đã xiết chết tất cả vặn vẹo tại mảnh đất này.
Nếu như không phải Lâm Bắc Thần đã lập tức lui về phía sau thì sợ là sẽ bị đóng băng chết cóng trong đó, bị chia năm xẻ bảy.
Bí thuật của thuật sĩ Hải tộc quả nhiên không thể khinh thường.
Mà đối kháng giữa cá nhân và tập thể cũng phải vô cùng cẩn thận, nhất là đọ sức về loại thuật này hình như không hề giống với võ đạo... Chờ đã? Lâm Bắc Thần đột nhiên phản ứng lại.
Chẳng lẽ trước giờ bản thân mình tu luyện mấy loại huyền khí lung tung vớ vẩn có thuộc tính đặc thù, kỳ thật là loại thuật nào đó ư?
Hắn nghĩ như vậy, lại tiếp tục kích phát hiệu quả đặc biệt của huyền khí hệ thổ.
Ầm ầm!
Đất dưới chân các thuật sĩ của Nhân Ngư tộc bỗng dưng lõm xuống không hề có sự báo trước.
Giống như một cái hố trời đột nhiên xuất hiện.
Hơn mười kiếm sĩ thuộc Kiếm Ngư tộc và cả thuẫn chiến sĩ Quy tộc đồng loạt rơi vào trong hố.
Nhưng thuật sĩ của Nhân Ngư tộc, nửa người dưới là đuôi cá nhẹ nhàng đong đưa, giống như trôi nổi trong nước, lơ lửng trong hư không, vẫn chưa theo đó rơi xuống.
Lâm Bắc Thần không thể đánh một kích nữa, vậy nên hắn lập tức bỏ chạy.
Mà chỉ trong tích tắc vị trí trước đó hắn xuất hiện, lần thứ hai bị băng thổ đan xen đóng băng lại.
Lâm Bắc Thần đến khoảng cách thích hợp liền nhảy ra từ trong đất lên.
Viu viu viu!
Thanh âm kỳ dị vang lên.
Đó là âm thanh viên đạn bắn vào trong cơ thể của Tuyết Vực Chi Ưng khi đã được lắp thêm bộ phận giảm thanh.
Xung quanh cơ thể của thuật sĩ Nhân Ngư tộc nhanh chóng hiện ra từng đạo quang văn sắc lam, tạo thành màn che vô cùng kỳ dị, khi bị viên đạn năng lượng của Tuyết Vực Chi Ưng đánh trúng kích phát, nhanh chóng vờn quanh, vậy mà lại tiêu hao phần lớn lực lượng, ngẫu nhiên có mấy viên đạn năng lượng bắn thủng hào quang đánh lên người của sĩ thuật Nhân Ngư tộc, bắn đến độ tung tóe ra từng đóa hoa máu!
Nhưng mà vết thương như thế rõ ràng cũng không phải chỗ trí mạng.
Trong lòng Lâm Bắc Thần kinh ngạc, hắn nhanh chóng kéo giãn khoảng cách với đám người kia.
Quả nhiên ngay lập tức, vị trí của hắn đã bị băng phong bao trùm.
Băng tinh giống như nỏ tiễn cắm ở trên mặt đất, nhìn thấy mà giật mình.
“Những thuật sĩ của Nhân Ngư Tộc này, liên hợp lại với nhau năng lực thực chiến đúng là thật mạnh, không biết trận sư Huyền Văn của Nhân tộc có thể chiến đấu với nó hay không?” Trong lòng Lâm Bắc Thần hãi hùng.
Hắn nhanh chóng lùi về phía sau.
Đằng sau một bụi cây, hắn đặt tay vào trong lùm cỏ.
Trong nháy mắt, từng bụi cây và những dây leo trong lùm cỏ đã tàn héo xác xơ vào mùa đông tựa như đang sống lại, chúng sinh trưởng với tốc độ cực nhanh, chỉ chớp mắt liền lan tràn ra xung quanh mấy trăm mét, giống như mãng xà màu xanh biếc gào thét bắn tới trực tiếp bao phủ quân sĩ Hải tộc ở phía trước tiên.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Một số binh sĩ Hải tộc bị cành cây xuyên qua thân thể và xé toạc áo giáp.
Ầm ầm!
Mặt đất rung chuyển.
Một vị chiến sĩ của Cự Kình tộc thân cao mười mét hung hăng nhảy vào trong bụi cỏ.
Một chân hắn đạp mạnh lên trên mặt đất, lực lượng ba động thuần túy điên cuồng phóng xạ tràn ngập khắp nơi.
Cỏ cây như xà yêu uốn lượn nhất thời bị đánh cho tan tác một mảng lớn.
Trong mắt Lâm Bắc Thần hiện lên một tia dị sắc.
Lại là một vị cường giả của Hải tộc.
Tu vi của chiến sĩ thuộc Cự Kình tộc này chỉ sợ cũng không hề thua kém Phi Sa thần tướng Hắc Lãng Vô Nhai là bao.
Hải tộc không hổ là chủng tộc trí tuệ đến từ sâu trong đại dương, số lượng cường giả thật sự nhiều không đếm xuể.
Trách không được đế quốc Bắc Hải sẽ vừa chạm liền tan rã trong trận đấu tiếp xúc lúc trước, đánh mất đi hơn nửa Phong Ngữ hành tỉnh.