Lâm Bắc Thần tiếp tục lui về phía sau.
Hắn không ngừng sử dụng các loại phương thức ý đồ kéo dài tốc độ tiến lên của đại quân Hải tộc.
Trên bầu trời cao.
“Đúng là một thiên tài hiếm thấy.” Trong mắt Dung giáo chủ cũng nhịn không được toát lên một tia tán thưởng.
“Đáng tiếc thiên tài như thế lại không để ta được sử dụng, vậy nên ta chỉ có thể tự tay tiêu diệt hắn mà thôi.” Bà ta thở dài nói.
“Chủ giáo đại nhân, nếu ngài đã thưởng thức Lâm Bắc Thần đến vậy thì tại sao không bắt hắn khuất phục chứ?”
Trong lòng Quy Thiểm khẽ động, hắn nói: “Người này tuy rằng kiêu ngạo gian trá, hèn hạ vô sỉ, nhưng nhược điểm cũng vô cùng rõ ràng, chỉ cần lợi dụng hai người đặc phái viên Bắc Hải này, còn có uy hiếp tính mạng của Vân Mộng Nhân trong thành, hắn không khó sẽ khuất phục, có thể làm việc cho giáo chủ đại nhân.”
“Ngươi sai rồi, những người bị trói bằng dây cương chỉ có thể là chó hoang, chứ không phải tiềm long. ” Dung giáo chủ lắc đầu, giọng nói trầm thấp lạnh thấu xương nói: “Ta chưa bao giờ trải nghiệm nguy hiểm không cần thiết, một thiên tài Nhân tộc như Lâm Bắc Thần phải nên hoàn toàn bóp chết trước khi lông cánh mọc đầy đủ, không cho hắn ta có bất kỳ không gian nào để trưởng thành và thở dốc, nếu không thì không chỉ mỗi ta mà thậm chí ngay cả toàn bộ hải tộc sớm muộn gì cũng sẽ bị cắn trả.”
Quy Thiểm im lặng không nói.
Hắn không ngờ tới đánh giá của Dung giáo chủ đối với thiếu niên Nhân tộc đó lại cao đến như thế.
“Vậy tại sao giáo chủ đại nhân kia không ra tay vào lúc này, chém chết sạch sẽ thiếu niên đó?” Quy Thiểm lại hỏi.
Đứng trên con Thanh Giao có thể thấy rõ Lâm Bắc Thần đang ngăn cản đội quân Hải tộc ở phía dưới.
Cứ tiếp tục có thể sẽ không lần được tung tích hành động của Lâm Bắc Thần.
Nếu bây giờ thi triển thần thuật, dốc hết sức lực vào một kíc thì chắc chắn có thể hoàn toàn loại trừ.
Khóe miệng Dung giáo chủ lại hiện lên một nụ cười thích thú tựa như mèo vờn chuột.
Bà ta cứ như vậy ngắm nhìn Lâm Bắc Thần như một con cá liều chết giãy dụa trong túi áo, trăm phương nghìn kế đẩy lui đại quân của lão Hải tộc, nhưng cũng không có ý nghĩa gì cả, đội quân từng bước tiếp cận Tiểu Tây Sơn, nỗ lực của Lâm Bắc Thần giống với một con đập đã định trước phải tiêu diệt, đến cuối cùng cũng không thay đổi được gì.
Sau thời gian khoảng một nén nhang.
Đại quân Hải tộc đã bao vây kín kẽ Tiểu Tây Sơn.
Thuật sĩ của Nhân Ngư tộc trước tiên là kiến tạo trận pháp công sự phòng ngự vây khốn.
Hai mươi con cự thú biển sâu thân cao một trăm mét lần lượt chiếm cứ bốn phía ở Tiểu Tây Sơn.
Từ trên cao nhìn xuống, từng lớp đội quân Hải tộc bao vây giống như hai cái càng cua nở tung ra, đao kiếm thương kích hàn quang lóe ra giống như sương sớm lấp lánh trên cánh hoa cúc, xinh đẹp mà lại chấn động.
Dung giáo chủ thúc dục Thanh Giao khổng lồ kia cuốn theo phong vân, đi tới trên Tiểu Tây Sơn.
“Nhân tộc nhỏ bé thật là đáng thương.” Bà ta cất tiếng nói, âm thanh tựa như sóng thần chấn động chốn thiên địa này.
Dung giáo chủ nói: “Các ngươi cô phụ thiện ý của Hải Thần, từ chối lời mời lôi đài chiến, còn có ý đồ thoát khỏi Vân Mộng thành, các ngươi là kẻ có tội!”
Âm thanh quanh quẩn trên bầu trời Tiểu Tây Sơn, xao động tầng tầng biển mây quay cuồng, dường như thần linh đang tiến hành tuyên phán cuối cùng đối với thần giả bất kính.
“Các ngươi tập kích dũng sĩ của Hải tộc...”
“Các ngươi tiến hành giết chóc, thảm thiết vô nhân đạo đối với bọn họ.” “Thiện ý của Hải tộc bị các ngươi coi như cỏ rác mà vứt bỏ.”
“Hải Thần luôn rất khoan dung nhân từ đối với con dân của nàng, nhưng đối với kẻ thù thì không cần phải thủ hạ lưu tình.”
“Chúng ta đã từng cố gắng tiếp nhận sinh vật hèn mọn như các ngươi, cùng các ngươi chia sẻ vinh quang của Hải Thần bệ hạ, nhưng các ngươi không biết tốt xấu lại chối bỏ tất cả...”
“Trong đám các ngươi, những thần giả bất kính không thể tha thức được, Lâm Bắc Thần, còn có cái gọi là tổ chức chống phản động gì đấy, là các ngươi mang tới thảm họa cho đám sinh nhỏ bé nhưng không hề vô tội này.”
Trên mặt đất.
Tiểu Tây sơn.
Dân chúng Vân Mộng thành rốt cuộc cũng thành công tập hợp ở đây nghe vậy im lặng không nói.
Bọn họ đứng ở sườn núi có thể rõ ràng nhìn thấy, đại quân Hải tộc tại dưới chân núi giống như thủy triều tràn tới.
Số lượng lên đến con số khổng lồ.
Đao thương kiếm thích mênh mông lạnh lẽo tạo thành, vừa nhìn đã không
thấy được cái gì ở bên đấy.
Sát khí mãnh liệt tựa như dòng chảy loạn lưu có thể nhìn thấy bằng mắt
thường, từ trong đại trận Hải tộc xông thẳng vào mặt.
Trên bầu trời quanh quẩn âm thanh giống như thần linh đang phán xét.
Ngày hôm nay cuối cùng vẫn đến.
Đương nhiên, bọn họ cũng nhìn thấy hình ảnh Lâm Bắc Thần tìm mọi cách để ngăn cản đại quân Hải tộc.
Bọn họ vẫn luôn lo lắng nhìn theo mãi cho đến khi Lâm Bắc Thần rốt cục an toàn trở về với bọn họ.
Đại quân Hải tộc dừng lại ở chân núi.
“Đây là cơ hội cuối cùng của các ngươi...”
Âm thanh thuộc về giáo chủ Hải Thần Điện như con sóng vỗ bờ vang vọng khắp đất trời: “Hiện tại ai nguyện ý tín ngưỡng hải thần, bắt đầu lựa chọn từ đầu, cả nam cả nữ lập tức cởi quần áo trên người, để lộ thân thể đi bộ xuống núi, tự mình bò vào trong cũi tù kia... làm vậy các ngươi sẽ được cứu.”
Không khí sắp như ngọn lửa được đốt cháy hừng hực. Sự căng thẳng đến nghẹt thở.
Nhưng dân chúng Vân Mộng đang dắt chó, bắt gà, thậm chí khiêng heo, lôi kéo gia đình, căng thẳng đứng chung một chỗ kia từ đầu đến cuối lại không có bất kỳ một người nào bước ra từ trong đám người, đi về phía chân núi.
Ngay cả đám thương nhân Triệu Trác Ngôn mặt mày xám xịt kia, mặc dù giờ phút này đều đang run rẩy lẩy bẩy nhưng vẫn kiên định đứng im trên núi.
Bọn họ vốn đã lên kế hoạch rời khỏi Vân Mộng thành, lại không ngờ tới còn chưa kịp thực hiện kế hoạch thì cục diện nháy mắt đã trở nên bất ổn như thế.