“Thiếu gia.”
“Công tử...”
Thiên Thiên và Thiến Thiến mỗi người ôm Tiểu Nhị, Tiểu Tam, cùng với Vương Trung, Quang Tương, Tiêu Bính Cam, đồng loạt tiến lên nghênh đón Lâm Bắc Thần.
Mười hai võ đạo tông sư khác, Dương Trầm Chu, võ giả của tổ chức chống phản động, đám người Ngô Phượng Cốc, An Mộ Hi đều ồn ồn vây quanh hắn.
Giờ phút này, Lâm Bắc Thần chính là chỗ dựa chính của tất cả mọi người. Nếu như nói trên thế giới còn tồn tại một tia hy vọng cuối cùng hay là kỳ tích mà nói, thì tuyệt đối xảy ra vì thiếu niên họ Lâm này.
Lâm Bắc Thần ném Tiếu Vong Thư đang xách trong tay xuống đất, sau đó liếc nhìn An Mộ Hi một cái, vẻ mặt kỳ quái nói: “Ngươi tới đây làm gì, mau đi phối thuốc đi, sau này vẫn phải dùng nữa đấy.”
An Mộ Hi ngơ ngác.
Lâm đại thiếu gia của ta ơi, giờ là lúc nào rồi mà còn điều phối Đại Thanh Dược Hoàn cho ai dùng chứ?
Hắn đang tính hỏi gì đó nhưng mà lời đến bên miệng, đột nhiên khựng lại. Bởi vì An Mộ Hi đột nhiên phản ứng lại, hắn hiểu được ý tứ trong lời nói của Lâm Bắc Thần.
Lâm Bắc Thần có cách rồi.
Thiếu niên này đã có biện pháp giải quyết tuyệt cảnh trước mắt. “Được, ta đi ngay đây.” An Mộ Hi xoay người đi về phía khu mỏ.
“Mọi người có sợ không?”
Trên gương mặt Lâm Bắc Thần lộ ra nụ cười, hắn chỉ vào đại quân Hải tộc ở phía dưới, lại chỉ vào Thanh Long khổng lồ trên bầu trời, tiếp tục nói: “Mọi người sợ những thứ ức hiếp chúng ta hơn ba tháng, giết chết vô số bằng hữu của chúng ta, hủy diệt ruộng đất và nhà cửa của chúng ta, mang đến cho chúng ta sự thống khổ vô tận hay sao?”
Đám đông chợt trở nên im lặng.
Ánh mắt của mọi người đều nhìn chằm chằm vào gương mặt Lâm Bắc Thần. Nụ cười của thiếu niên có một sức hấp dẫn không thể giải thích được.
Sau đó là một cơn giận dữ gầm thét như dời non lấp biển.
“Không sợ.”
“Cùng lắm thì chết thôi.”
“Liều mạng với bọn họ.”
“Đúng, liều mạng với bọn họ.”
Tất cả mọi người đều đang la hét dữ dội.
Cảm xúc của đám đông trở nên vô cùng phấn khích.
Lửa giận bị đè nén và chết chóc vào giờ khắc này rốt cục cũng đã bùng cháy, hừng hực thiêu đốt.
Ngay cả những đứa trẻ ngây thơ không biết gì hết cũng bị cha mẹ lôi cuốn, hô to liều mạng.
“Các ngươi... đúng là không thể tha thứ.” Giọng nói lạnh lùng tàn bạo của Dung giáo chủ từ trên cao bao phủ khắp chốn.
Keng keng!
Đại quân Hải tộc dưới chân núi dùng binh khí gõ vào khôi giáp để phát ra âm thanh kim loại va chạm vào nhau.
Âm thanh này ẩn chứa sát khí sát phạt, là khúc dạo đầu cho sự giết chóc tử
vong.
Bộp bộp bộp!
Tiếng bước chân chỉnh tề tựa như sóng biển diệt thế đang gầm thét.
Từng tốp đại quân Hải tộc giống như sắt thép di động, tường thành khung xương, chậm rãi di chuyển về phía trước.
Bọn họ tựa như tử thần mang theo áp bách khiến người ta hít thở không thông, đi về phía trước.
“Lâm đại thiếu gia, chúng ta làm gì bây giờ?” Bắp chân của Ngô Phượng Cốc nhũn ra cả rồi, hai chân không ngừng run rẩy.
Thần sắc sợ hãi và hoảng sợ khó có thể tránh khỏi xuất hiện trên từng gương mặt của đám người Vân Mộng thành.
Dù sao họ đều là những người bình thường, cho dù là cường giả võ đạo thì khi đối mặt với tử vong mang theo áp bức khiến người ta hít thở không thông, cũng khó tránh khỏi sinh ra sự sợ hãi trong lòng.
“Cơ hội cuối cùng...” Dung giáo chủ như một người thợ săn đùa giỡn con mồi rơi vào trong lồng, giọng nói lại dấy lên một lần nữa: “Phục tùng hay là chết.”
Một sự im lặng trên Tiểu Tây Sơn.
“Phục tùng cái con mẹ nó.” Lâm Bắc Thần mỉm cười.
Hắn liếc nhìn từng gương mặt tràn ngập sự tín nhiệm và chờ mong đối với mình ở xung quanh, rồi nói: “Nào nào, nam nữ già trẻ đi theo ta, để cho động tác của chúng ta chỉnh tề chút, hãy giơ ngón cái với cuộc sống tươi đẹp, giơ ngón giữa với mụ già kia...”
Sau đó hắn mạnh mẽ dựng thẳng ngón giữa của mình lên bầu trời. Động tác này là ngôn ngữ cơ thể thông dụng khắp nơi.
Ý nghĩa của nó đơn giản và thô bạo.
Cũng không biết là ai bật cười một tiếng.
Sau đó hơn vạn người đồng loạt dựng thẳng ngón giữa lên trời cao.
Trong khoảnh khắc đó, Lâm Bắc Thần thậm chí còn muốn bay lên bầu trời để xem thử.
Cảnh tượng này chắc chắn vô cùng tráng lệ.
Tiếng cười càng lúc càng lớn.
Nỗi sợ hãi bao phủ tất cả mọi người dường như bị xua tan ngay lập tức.
Đúng vậy.
Tiếng cười luôn mang lại lòng can đảm và sự lạc quan.
“Ngu dốt mà còn thấp kém.” Dung giáo chủ đứng trên đầu con Thanh Giao, sắc mặt âm u như nước.
Trong sinh mệnh dài đằng đẵng của bà đúng là chưa từng nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Hơn vạn người cùng nhau dựng thẳng ngón giữa giơ lên với bà ta. Bà ta cảm thấy một sự xúc phạm cực kỳ lớn.
“Các ngươi sẽ phải trả cái giá đau đớn nhất vì sự lựa chọn ngu xuẩn của bản thân.” Cánh tay đang giơ cao lên của bà ta chuẩn bị hạ xuống.
Thanh Giao màu xanh dưới chân, trong cơ thể cũng đang ấp ủ hàn băng phong bạo khủng bố.
Luồng khí lạnh sắc lam từ trong lỗ mũi của Cự Giao chậm rãi phun ra.
Cái miệng giống như huyết trì của nó đã từ từ há to miệng ra, một ánh sáng
màu xanh nổi lên giữa cổ họng.
Là một Thanh Giao có tuổi thọ năm trăm năm, bẩm sinh tàn ác và bạo lực làm cho nó cực kỳ hưởng thụ biểu cảm sợ hãi của đối thủ mỗi một lần phun ra hàng băng, cùng với hình ảnh mỹ lệ tràn ngập hàn băng sau khi kết thúc chém giết.
Đó là một kiệt tác nghệ thuật của Thần, mà nó cảm thấy bản thân chính là Thần.
Một ngày nào đó, nó sẽ khiến những người trói buộc nó, giẫm lên đầu nó phải trả giá mới được.
Giờ phút này, nó chỉ có thể ngoan ngoãn yên lặng chờ đợi mệnh lệnh. Nhưng mà khi cánh tay của Dung giáo chủ vẫn chưa hạ xuống, thì tại Tiểu
Tây Sơn, ánh sáng màu trắng sữa hiện lên trên người Lâm Bắc Thần.