Lâm Bắc Thần từ từ bay lên.
Sau đó một đôi kiếm ý màu trắng thật lớn bật ra phía sau lưng. Thần lực lấp lánh rực rỡ đến chói mắt lưu chuyển.
Một loại uy áp khiến cho bà ta và Thanh Giao to lớn dưới chân đều vô cùng kinh ngạc, áp bức từ từ lan tràn.
“Vậy mà ngươi có thể mượn được thần lực của Kiếm Chi Chủ Quân ư?” Dung giáo chủ tỏ ra kinh ngạc: “Chuyện này sao có thể.”
Bà ta đã xem qua hình ảnh chiến đấu giữa Lâm Bắc Thần và Hắc Lãng Vô Nhai, cũng biết Lâm Bắc Thần từng kích phát thần lực của Kiếm Chi Chủ
Quân một lần, nhưng kết quả phán đoán cuối cùng là thần lực ẩn chứa trong thanh kiếm Đại Quang Minh kiếm hình dáng trăng tròn lấp lánh kia.
Mà hiện tại, Đại Quang Minh Kiếm đã bị hủy, vậy Lâm Bắc Thần lấy đâu ra thần lực?
“Trong tay ngươi còn có vật khí thần dụ đúng không?” Dung giáo chủ nhanh chóng phản ứng lại, bà ta đưa ra phán đoán.
Lâm Bắc Thần hai tay chống eo, đắc ý cười nói: “Ha ha, không ngờ tới phải không, bây giờ ngươi lui binh rồi thả chúng ta rời khỏi nơi này may ra còn kịp đấy, đừng ép ta phải tung đại chiêu.”
Đám người Sở Ngân, Lưu Khải Hải ở trên mặt đất nhìn thấy cảnh tượng này, trên trán không khỏi rủ xuống các đường sọc đen.
Lại tới rồi, lại tới rồi.
Lâm đại thiếu gia luôn không tránh khỏi phong cách như vậy.
Cho dù vào thời điểm sinh tử tồn vong thì cũng như thế.
Có điều gần một vạn người dân Vân Mộng khác tại Tiểu Tây Sơn, vào giây phút này lại đốt cháy lên ý chí chiến đấu hừng hực, cùng với hy vọng sinh tồn.
Bọn họ đều không biết rằng thần lực lấp lánh hiện tại của Lâm Bắc Thần không phải là do Kiếm Chi Chủ Quân ban tặng, mà trên thực tế chính là đến từ tín ngưỡng lực trong cơ thể họ.
Họ càng tin tưởng Lâm Bắc Thần càng cuồng nhiệt, thì sức mạnh kích phát ra từ toàn thân Lâm Bắc Thần càng mạnh mẽ hơn.
Nhất là biểu cảm, ngôn ngữ tùy ý mà kiêu ngạo của Lâm Bắc Thần, điều đó càng khiến dân chúng Vân Mộng trở nên kích động cùng với tin tưởng nhiều hơn, thiếu niên này nhất định có biện pháp giải quyết khốn cảnh trước mắt.
Đức tin vì thế mà càng thêm kiên định.
Thần lực của Lâm Bắc Thần tiếp tục không ngừng tăng lên và tăng vọt.
Vẻ mặt kinh ngạc trên mặt Dung giáo chủ chợt lóe rồi biến mất, bà ta bỗng dưng cười lạnh.
“Chút thần lực này cũng không đủ để thay đổi bất cứ chuyện gì đâu, nếu như ngươi tập trung tất cả người Vân Mộng lại đây, trắng trợn tuyên bố vọng ngôn rời khỏi, cơ mà đối với việc này ta chỉ có thể nói là ngươi quá mức ngây thơ rồi.”
Lâm Bắc Thần nghe vậy, dùng ngón giữa xoa xoa mi tâm.
“Ngươi có tin ta chỉ cần làm một động tác thôi là ngay lập tức ngươi sẽ phải quỳ xuống với trời cao, mặc cho ta lấy cái thứ ta cần hay không?” Hắn thoải mái nói với bà già kia.
“Cho dù chân thân của Kiếm Chi Chủ Quân giáng lâm thì cũng không thể nào.” Dung giáo chủ liếc nhìn Lâm Bắc Thần thoải mái chậm rãi trôi nổi cánh kiếm, trên gương mặt bà ta lộ ra một nụ cười lạnh lùng pha lẫn khinh miệt, nói: “Ngươi dựa vào việc lộng hành của thế giới Nhân tộc tại đế quốc Bắc Hải, có điều đối với Hải tộc chúng ta mà nói thì chỉ giống như rác rưởi ven đường, không đáng nhắc tới.”
Lâm Bắc Thần nở nụ cười.
Nụ cười rất tươi tắn.
Nụ cười rất hạnh phúc.
Nụ cười vô cùng đắc ý.
Cười đến mức gợi đòn.
“Phải không?” Hắn hỏi ngược lại một câu, sau đó chậm rãi giơ lên một vật trong lòng bàn tay.
Một con sao biển màu vàng lấp lánh với ánh sáng nhè nhẹ.
Khi có cơn gió thổi qua sẽ phát ra một làn sóng thủy triều như có như không.
“Rác rưởi mà ngươi nói cũng bao gồm thứ này sao?” Lâm Bắc Thần thản nhiên hỏi.
Chỉ trong tích tắc, biểu cảm vẫn luôn lạnh lùng ưu việt của Dung giáo chủ hoàn toàn đông cứng lại.
Trong đôi mắt của bà ta bùng nổ tia sáng mang theo sự hãi hùng khó có thể tin được.
Cho dù là hai xúc tu trên trán bà ta, rồi cả hai con mắt nhỏ bé quỷ dị ở đầu xúc tu kia cũng đều lập tức cứng đờ.
“Chuyện này sao có thể...” Bà ta thất thanh hét lên.
Lâm Bắc Thần cười như không cười liếc nhìn bà ta, kế đó hắn nói: “Quỳ
xuống...”
“Sao ngươi lại có được...” Dung giáo chủ quả thực không thể tin vào mắt
mình.
“Ta nói...” Lâm Bắc Thần gằn từng chữ: “Quỳ, xuống!!!”
Hào quang của ngôi sao biển trong lòng bàn tay hắn tăng mạnh. Một cỗ uy áp kỳ dị tràn ngập nơi đây.
Trong thiên địa dường như có sóng to gió lớn quay cuồng.
Dung giáo chủ không làm gì được đành quỳ xuống.
Cách bên ngoài Tiểu Tây Sơn hàng ngàn mét.
Trên bầu trời cao.
Ngu Khả Nhi đứng bên cạnh Ngu Thân Vương và một người được trong sương mù băng tuyết trắng tinh bao phủ, trên gương mặt nàng để lộ sự kinh ngạc: “Đó là cái gì vậy?”
Ngu Khả Nhi vốn tưởng rằng sau khi mình lấy ra chiếc khăn gấm kia thì Lâm Bắc Thần nhất định sẽ dính chặt như kẹo cao su, gắt gao quấn lấy bản thân.
Nhưng không ngờ tới thiếu niên này lại không thèm để ý tới chuyện đó. Giống như tất cả đều chưa từng xảy ra vậy.
Điều này làm cho Ngu Khả Nhi luôn tính toán mọi việc trong tay tựa như dùng hết sức lực một quyền đánh vào bông, trống rỗng không có bất kỳ thứ gì, thật sự vô cùng khó chịu.
Về sau cẩn thận suy nghĩ một chút, ồ, thiếu niên này mệt mỏi chạy đua, tiêu tốn sức lực vì đám người Vân Mộng, vậy nên hoàn toàn không rảnh bận tâm đến chuyện riêng của mình.
Đây chính là việc công trước, việc tư sau.
Không hổ là thiếu niên được dân chúng Vân Mộng gọi là con của Thần, thật sự là có tình cảm vĩ đại, cao thượng mà người cùng thế hệ khó có được.
Vậy nên niềm khao khát muốn chinh phục trái tim của Lâm Bắc Thần càng
thêm mãnh liệt.