Theo Ngu Khả Nhi thì chỉ cần khiến một thiên kiêu Bắc Hải vừa có thiên phú vừa có tình cảm cao thượng như Lâm Bắc Thần, khuất phục dưới chiếc váy dài của nàng, cam tâm tình nguyện liếm giày cho nàng mới có thể chứng minh được sức quyến rũ vô song của bản thân.
Đây là một phép thử tràn ngập sự thách thức, nó khiến cho dục vọng chinh phục trong lòng nàng tựa như xăng dầu đang bị thiêu đốt.
Hôm nay nàng ôm tâm trạng xem náo nhiệt, đến coi thử đám tang của dân chúng Vân Mộng.
Thuận tiện vào thời khắc mấu chốt nhất ra tay cứu mạng Lâm Bắc Thần. Đây chỉ là bước đầu tiên trong kế hoạch chinh phục của nàng mà thôi.
Nàng có niềm tin chắc chắn để từng bước hoàn toàn chinh phục trái tim Lâm Bắc Thần.
Nhưng mà nàng thật sự không ngờ tới bước đầu tiên trong kế hoạch của bản thân vậy lại sắp sửa phá sản.
Ngu Khả Nhi nằm mơ cũng không ngờ, Lâm Bắc Thần nhẹ nhàng lấy ra một món đồ màu cam vàng liền thành công áp chế mấy người như Trưởng công chúa của Hải tộc, Dung giáo chủ của Hải Thần Điện Tây Hải Đình đang hoàn toàn nắm chắc đại cục kia trực tiếp quỳ xuống.
Đây chính là một vị giáo chủ cấp bậc giáo chủ của Hải Thần Điện đấy.
Cho dù nhìn thấy đại nhân vật quốc vua của Tây Hải Đình thì cũng sẽ không quỳ lạy đâu.
Kết quả bây giờ lại quỳ gối trước mặt Lâm Bắc Thần.
Trong lúc nhất thời, đầu óc Ngu Khả Nhi không chuyển động nổi. Nét mặt của Ngu Thân Vương ở bên cạnh cũng hiện lên sự khó tin. “Hình như đó là Hải Thần Chi Lệnh của Hải Thần Điện."
Thân ảnh cả người lượn lờ trong sương mù băng tuyết trắng tinh mở miệng, trong giọng nói khó nén sự khiếp sợ: “Tại sao thiếu niên Nhân tộc này lại có vật đó?”
Trong đầu Ngu Thân Vương đột nhiên nảy lên một suy nghĩ.
“Chẳng lẽ là vị sư phụ kia của hắn...” Hắn trả lời một cách vô thức.
Bây giờ sư phụ của Lâm Bắc Thần chính là thành chủ của chủ phủ tân thành.
Nghe nói vị Trưởng công chúa của Tây Hải Đình bị người này mê hoặc đến thần hồn điên đảo.
Vì người này mà Trưởng công chúa không tiếc đắc tội phụ vương của mình, đắc tội Hải Thần điện, đắc tội chúng tộc Hải tộc, từng vì người đó mà ngồi hải lao mười lăm năm, còn vì người này sinh ra một nữ nhi...
Từ những góc độ khác xem ra giả sử Trưởng công trộm lệnh bài của Hải Thần rồi giao cho Lâm Bắc Thần, cũng không phải không thể.
Chỉ là rốt cuộc tên Đinh Tam Thạch kia có mị lực trao đảo chúng sinh gì mà có thể khiến cho một vị công chúa được Tây Hải Đình tỉ mỉ bồi dưỡng, từng một lần trở thành thánh nữ của Hải Thần Điện mê đắm đến trình độ này?
Ngu Thân Vương vô cùng tò mò.
......
“Làm sao có thể?”
Tại một vị trí khác.
Trong tầng mây che lấp, nét khiếp sợ trên gương mặt Trưởng công chúa Hải tộc so với đám người Ngu Thân Vương còn dữ dội hơn nhiều.
Đinh Tam Thạch đứng bên cạnh nàng, theo bản năng hỏi: “Trong tay thằng nhóc kia là thứ gì vậy?”
Trưởng công chúa trả lời hắn, “Đó là Hải Thần Chi Lệnh.” “Hải Thần Chi Lệnh?”
“Đúng vậy, đó là thần vật của Hải Thần Điện, có quyền uy chí cao vô thượng, bất kể là Hải tộc hay là Nhân tộc, hoặc là sinh linh của các chủng tộc khác, thì chỉ cần cầm trong tay lệnh này là có thể yêu cầu Hải Thần Điện và Tây Hải Đình làm cho hắn một việc.”
“Còn có thứ đồ này hả? Sao lại nằm trong tay nhóc con đó?”
“Không biết, không phải ta cho hắn...”
“Hả? Thế chẳng phải lần này nhóc con kia đã hoàn toàn xoay chuyển tuyệt cảnh sao?”
“Có thể nói như vậy, nhưng nếu ngoại tộc cầm trong tay Hải Thần Chi Lệnh thì chỉ có thể yêu cầu một chuyện không tổn hại đến lợi ích của Hải tộc, vậy nên nếu hắn yêu cầu đại quân Hải tộc rút lui khỏi đất liền là việc không thể nào xảy ra.”
“Nếu như lệnh bài này nằm trong tay ngươi thì sao?”
“Nếu nằm trong tay ta à, thì ta có thể dùng lệnh mệnh ép cho Hải tộc rút về Uông Dương, có điều ngươi biết mà, ta sẽ không làm như thế, vì ngươi và nữ nhi mà ta đã phản bội Hải quá nhiều.”
“Cho nên nhóc con kia coi như thông minh, hắn không giao Hải Thần Chi Lệnh cho ngươi.”
“Chắc là bây giờ ngươi thật sự rất tò mò nhỉ, không biết đồ nhi của ngươi rốt cuộc lấy đâu ra Hải Thần Chi Lệnh?”
“Thật ra thì không quá tò mò... hắn đã từng làm rất nhiều chuyện tương tự không thể tưởng tượng nổi rồi, sư phụ không đủ tư cách như ta đây cũng không kinh ngạc khi thấy chuyện lạ.”
......
“Hình như tư thế quỳ xuống này của ngươi không tiêu chuẩn cho lắm.”
Cánh kiếm sau lưng Lâm Bắc Thần mở ra, thân hình lơ lửng giữa không trung, tay trái giơ cao Hải Thần Chi Lệnh, cười tủm tỉm nói: “Dung giáo chủ phải không? Ngươi hãy dùng cái khí thế ngất trời vừa nãy để hai tay chống xuống đất, dập đầu lạy cho ông đây, xin hãy quỳ lạy khiêm tốn một chút, được không vậy?”
Dung giáo chủ gần như nghiền nát áp lực.
Khi trông thấy Hải Thần Chi Lệnh thì giống như gặp được giáo hoàng của Hải Thần Điện.
Bà ta phải quỳ xuống.
Không có bất kỳ khả năng may mắn nào tránh né.
Lâm Bắc Thần chậm rãi bước đi trên không trung, một phát giẫm lên đỉnh đầu Dung giáo chủ.
Hai tay Dung giáo chủ nắm chặt trong hư không.
Phẫn nộ và nhục nhã to lớn khiến cho cả người bà ta liên tục run rẩy, khớp
xương ngón tay bị siết chặt mà phát ra tiếng cục mạnh. Một tia máu đỏ tươi tràn ra từ từ khóe miệng bà ta.
Dung giáo chủ cắn chặt môi mình trong sự tức giận.