Lòng bàn chân Lâm Bắc Thần dùng lực giẫm lên đầu Dung giáo chủ từng chút một, khiến cái đầu bà ta vùi sâu dưới hai tay.
Sau đó, ánh mắt hắn chuyển động nhìn về phía đại quân Hải tộc ở phía dưới.
Đại quân ác liệt vốn phóng thích ra sát khí máu tanh dời non lấp biển mang theo cảm giác áp bách khiến người ta hít thở không thông, lúc này tựa như biến thành từng đống đất được gọt giũa, khí thế của tất cả mọi người nhanh chóng tan biến, cả đám ngây ngốc đứng dưới chân núi.
Là tín đồ của Hải Thần, đương nhiên bọn họ nhận ra thứ trong tay Lâm Bắc Thần.
Đó là đức tin tối cao của bọn họ.
Là thứ đồ từ lúc đám người sinh ra đã nghe quen tai, nhìn quen mắt, dùng huyết mạch và chủng tộc của bản thân thề rằng phải tuân thủ, phục tùng, thủ hộ, bảo vệ nó.
Trong nháy mắt khi nhìn thấy sao biển nhỏ màu vàng kia, bọn họ liền đánh mất đi khả năng suy nghĩ của mình.
Sau đó bắt đầu bắt đầu từ hàng thứ nhất, sau đó từng hàng quỳ xuống. Rào rào rào!
Âm thanh quỳ xuống, âm thanh áo giáp ma sát vào nhau, âm thanh vầng trán chạm đất.
Phía xa nhìn lại cảnh tượng này trông giống như sóng biển đang rút xuống.
Từng tốp đội quân Hải tộc ầm ầm quỳ xuống.
Thuật sĩ của Nhân Ngư tộc, lực sĩ của Hải Bố Nhĩ tộc, cường giả của Cự Kình tộc, đội đột kích của Hải Cẩu tộc, chiến sĩ của Sa Phi của Sa Khắc tộc đầy cừu hận, binh sĩ trọng giáp của Thụy Thi Hà tộc...
Tất cả các chủng tộc, tất cả các phương trận đồng loạt quỳ rạp xuống đất. Căn bản không cần Lâm Bắc Thần nói gì nữa.
Biểu cảm họ vô cùng thành kính, dường như nhìn thấy Hải Thần giáng lâm, tất cả dùng ánh mắt tôn kính liếc nhìn sao biển nhỏ nhoi được Lâm Bắc Thần nắm trong tay.
Quỳ gối trên mặt đất.
Dập đầu.
Dưới chân núi vang lên từng đợt âm thanh kỳ dị.
Đó là tiếng dập đầu của hàng vạn cường giả, tướng lĩnh, chiến sĩ thuộc Hải tộc.
Mà dân chúng Vân Mộng ở trên núi nhìn thấy cảnh tượng này lập tức trở nên ngây ngốc.
Bọn họ không hiểu được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Ngươi đã từng trải nghiệm cảm giác tìm được đường sống trong cõi chết chưa?
Ngươi đã từng nếm thử hương vị khi trốn chạy được cái chết chưa?
Ngươi đã từng trải nghiệm việc trong hoàn cảnh khốn khó, tìm được lối thoát chưa?
Sự sống và cái chết đảo ngược trong tích tắc, cái kiểu trải nghiệm làm cho trái tim người ta gần như nổ tung này chính là vì cảnh tượng trước mắt. Đám người Sở Ngân không thể biết được rốt cuộc thứ đồ trong tay Lâm Bắc Thần là cái gì.
Nhưng cũng giống như tất cả những người trong mộng khác, họ mơ hồ cảm nhận được, cục diện chết chóc ngày hôm nay tựa như lại bị Lâm Bắc Thần dùng cách thức không thể tưởng được phá vỡ.
Tất cả dân chúng Vân Mộng đều ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt. Sức mạnh của đức tin tăng lên mạnh mẽ.
Thần lực màu trắng sữa dao động trên người Lâm Bắc Thần cũng không ngừng tăng vọt.
Đôi cánh kiếm ở sau lưng hắn gần như ngưng kết thành thực chất, nó lóe lên ánh sáng kim loại, đao khí sắc bén chuyển động qua không khí chung quanh đều sẽ hình thành nên dải phân lưu tựa như sóng biển!
Ba động thần lực cuồn cuộn không ngừng.
Chỉ trong nháy mắt hắn đã đạt tới trình độ cảnh giới võ đạo tông sư cấp hai.
Đối với Lâm Bắc Thần mà nói, thì đây đúng là một sự thay đổi khó mà tưởng tượng nổi.
Bởi vì tu vi thần đạo trước đó của hắn, cũng chỉ là cấp bậc đại võ sư mà thôi. Một phát nghịch chuyển càn khôn, thu hoạch hàng vạn củ hẹ.
Lực lượng tinh thần của tín đồ đang điên cuồng thiêu đốt.
Lâm Bắc Thần cảm nhận được sự kinh khủng của phương thức tu hành thần đạo.
Mà lúc này...
“Đủ rồi.”
Dung giáo chủ quỳ gối suốt mười hai giây ở dưới chân Lâm Bắc Thần, sau đó từ trong cổ họng phát ra âm thanh trầm thấp phẫn nộ giống như khủng thú địa ngục gầm lên giận dữ.
Thấy người cầm Hải Thần Chi Lệnh đúng là phải quỳ xuống, cơ mà cũng có giới hạn về thời gian.
Quỳ lạy, chính là biểu đạt sự tôn kính đối với Hải Thần bệ hạ chí cao vô thượng, chứ không phải thuần phục người cầm lệnh bài.
Huống chi Hải Thần Chi Lệnh này còn nằm trong tay một nhân loại ngoại tộc.
Cơ thể Lâm Bắc Thần nhanh chóng lui về phía sau. Kéo giãn một khoảng cách an toàn.
Thông qua việc đe dọa Quy Thiểm ngày hôm đó, Lâm Bắc Thần đã hiểu rõ cách sử dụng cụ thể của Hải Thần Chi Lệnh.
Cho nên hắn đương nhiên sẽ không ngốc nghếch cho rằng có được lệnh bài này liền thật sự nắm chắc chơi gọn ghẽ Dung giáo chủ.
Gương mặt âm u của Dung giáo chủ dường như có thể vắt ra nước. Bà ta từ từ ngẩng đầu lên.
Ánh mắt oán độc liếc nhìn Lâm Bắc Thần.
Sau đó chậm rãi đứng dậy.
Giơ tay lau đi vết máu trên khóe miệng.
“Nói đi, yêu cầu của ngươi là gì?” Dung giáo chủ thở dài một hơi, biểu cảm dần dần bình tĩnh trở lại.
Giống như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Ngay cả âm thanh nói chuyện cũng vô cùng bình tĩnh.
Chỉ có một chút oán độc khó có thể biến mất ở sâu trong đôi mắt kia mới có thể nói rõ tâm trạng thực sự của bà ta lúc này.
Lâm Bắc Thần cười ha ha một tiếng, rồi nói: “Ngươi cảm thấy thế nào?”
Dung giáo chủ lạnh lùng cười, trả lời: “Người cầm Hải Thần Chi Lệnh có thể đưa ra một yêu cầu với Hải tộc, nhưng nếu là kẻ ngoại tộc cầm lệnh bài, vậy yêu cầu này nhất định phải không tổn hại đến lợi ích lớn của Hải tộc, cho nên nếu như ngươi muốn đại quân tộc ta rút lui khỏi đất liền thì khỏi cần mở miệng, chuyện này hoàn toàn không có khả năng.”
Lâm Bắc Thần hỏi bà ta: “Ngươi không sợ ta bảo ngươi tự sát ở đây sao?” Trong lòng Dung giáo chủ rùng mình.
Nếu như Lâm Bắc Thần muốn bà ta tự sát thì không được tính là tổn hại đến lợi ích lớn của Hải tộc.
Bà ta chắc chắn không có khả năng quay đầu.
“Nếu ngươi ngu xuẩn như thế, vậy thì có thể thử xem.” Dung giáo chủ tỏ vẻ bình tĩnh nói: “Có điều sợ là ngươi chỉ có thể nhặt xác của hai kẻ đứng sau lưng ta mà thôi.”
Phối hợp với lời nói của nàng, Quy mưu sĩ Quy Thiểm đẩy Hàn Bất Phụ và Nhạc Hồng Hương lên phía trước.
Hai người đều bị Hải tộc dùng bí thuật phong bế đi ngũ quan.
Lúc này cả hai đều không hề biết tình huống bên ngoài như nào.
Thanh kiếm đã đặt trên cổ bọn họ.
Chỉ cần nhẹ nhàng dùng lực là sẽ hạ đao xuống, đầu người rơi xuống đất.